Vì phòng ngừa Lý Nhất Xuyên đến nhà hàng hẹn hò với cô gái kia, Cận tổng mặt không đổi sắc mà gọi điện thoại cho Hạng tổng giám dưới lầu, hạ lệnh đêm nay tăng ca đến rạng sáng.
Tổng giám: “…”
Tổng giám kiên cường hỏi: “Cận tổng… Tại sao ạ?”
Lý do?
Cận Tiêu vừa nghe thấy hai chữ này liền bốc hỏa. thanh âm bực tức mang theo hàn khí nồng đậm: “Tự, mình, nghĩ!”
Nói xong, hung tợn dập điện thoại, ngã vào ghế xoay, giận dữ đá vào cái bàn làm việc.
Anh thật nghĩ không ra cái lý do chia tay chó má kia là gì!
Ngày thường sinh hoạt vẫn hài hòa, làm đồ ăn cũng không xuất hiện tình huống tiêu chảy, Cận Tiêu cắn răng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ được một lý do, mà cái lý do này càng khiến anh nổi trận lôi đình — Lý Nhất Xuyên đã chán ngấy anh rồi.
“Mẹ nó!” Anh khống chế không được mà đạp một cước lên mặt bàn, căm tức lại ủy khuất mà che hai mắt của mình, “Tôi còn chưa chê cái đó của anh đâu, vậy mà anh còn dám chê tôi.”
Cận Tiêu thực muốn giết chết tên ngu ngốc nào đó, nhưng anh rõ ràng biết rằng, đây không phải là biện pháp để giải quyết sự tình này.
Giống như bọn họ sống chung vài năm với tư cách người yêu, nhưng nếu muốn bảo đảm mối tình cảm này, biện pháp tốt nhất là kết hôn và sinh một bé con, đem rung động nhất thời của ái tình chuyển hóa thành ràng buộc thân nhân.
Nhưng này hoàn toàn là biện pháp không có khả năng nhất, không nói đến Cận Tiêu không thể sinh đứa nhỏ, chỉ là kết hôn anh cũng không thể thỏa mãn người yêu.
Đương nhiên nếu đổi lại là mấy năm trước, Cận Tiêu sẽ đối điều này cười nhạt, vẻ mặt khinh thường, nhưng oái oăm thay mấy năm sau, anh đã hưởng qua tư vị bị ái tình ăn mòn ý chí, thật sâu hiểu được cảm giác bất lực này.
“Lần này khả năng thật sự muốn xong rồi…” Cận Tiêu chuyển mặt, ánh mắt rũ xuống, lồng ngực nghẹn đến phát đau.
Đến rạng sáng, anh cũng không có tâm tình đi ngăn đón Lý Nhất Xuyên, một mình thất hồn lạc phách xuống bãi đỗ xe, một mình ngồi trong xe u buồn mốc meo.
Vài giây đồng hồ sau, anh đột nhiên bật dậy, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Lý Nhất Xuyên cùng cô gái kia, mọi buồn rầu cô đơn đều hóa thành căm giận ngút trời.
Quá đáng lắm rồi! Chỉ mới một ngày thôi, hắn thế nhưng, hắn cũng dám….
(Hic, câu này bạn chém bừa. Nguyên văn là “已经凌晨了! 才分手一天, 他竟然, 他竟然敢…”. Ai hiểu chỉ giáo bạn giùm T_T)
Trong nháy mắt đó anh cơ hồ muốn bẻ gãy tay lái, hung hăng ném qua, rồi nhấn ga nghiền nát đôi cẩu nam nữ này! May mắn phía sau một tiếng còi xe mãnh liệt vang lên đánh thức lý trí, Cận Tiêu đành phải đập cái ghế cho hả giận, sau đó khởi động xe, mờ ám bám theo.
Dọc theo đường đi, Cận Tiêu vẫn luôn bị vây trong trạng thái phẫn nộ, trong lòng hung tợn lăn qua lộn lại suy tính, đợi lát nữa họ thực sự đi vào khách sạn, anh sẽ cho một chân ga nghiền chết hai người chứ không chỉ đánh bay Lý Nhất Xuyên thôi đâu.
Cái ý tưởng này duy trì đến khi thấy Lý Nhất Xuyên cùng cô gái kia chia tay, ngay sau đó lại thấy hắn hơi hơi nghiêng mặt đi, hướng phía xe anh làm điệu bộ dựng thẳng ngón tay.
Cận Tiêu: “…”
Cận Tiêu lại một lần nữa bùng nổ, ‘phanh’ một tiếng đẩy cửa xe, nghiến răng nghiến lợi đến trước mặt Lý Nhất Xuyên, “Anh, làm, vậy, là, ý, tứ, gì?”
Lý Nhất Xuyên thản nhiên nói: “Cách không thao em.”
Cận Tiêu sửng sốt, một lúc lâu buồn bực nói: “Trực tiếp thao không được sao?”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Lý Nhất Xuyên miễn cưỡng khôi phục bộ dáng lạnh nhạt, khụ một tiếng quay mặt đi, nói: “Trước khi em đoán được lý do chia tay, không được.”
Đến đây!
Lại tới nữa!
Nhắc tới lý do chia tay này Cận Tiêu chỉ muốn xé người!
Ánh mắt của anh như băng, gắt gao nhìn chăm chú Lý Nhất Xuyên rất lâu, cười lạnh một tiếng xoay người: “Được!”
Sau đó cố ý đóng cửa xe thật mạnh, nghênh ngang mà đi.
Nhưng vừa lái được mấy cây, anh lại không cam lòng mà quay trở về, nhảy xuống xe, một phen kéo trụ Lý Nhất Xuyên còn đứng chỗ cũ, cúi đầu dùng sức hôn duyện bờ môi của hắn.
Lý Nhất Xuyên ngạc nhiên nhìn anh.
Cận Tiêu thấp thấp hừ một tiếng, ngông nghênh vuốt vuốt tóc: “Nhìn cái gì mà nhìn, lão tử muốn hôn liền hôn, có bản lĩnh thì hôn trở về a.”
Lý Nhất Xuyên lúc này mới lấy lại tinh thần, như có điều suy nghĩ mà sờ sờ môi của mình, lại bình tĩnh nói: “Không hôn, chờ em nghĩ được rồi nói.”
Cận Tiêu lạnh mặt, rất muốn bóp chết hắn: “……Anh thế nào cũng bắt tôi tự nghĩ, không thể trực tiếp nói cho tôi biết sao!?”
“Đương nhiên có thể”, Lý Nhất Xuyên buông tay, khí định thần nhàn chêm vào, “Bất quá em sẽ hối hận.”
“Tôi muốn không hối hận thì thế nào?”
Lý Nhất Xuyên hơi nghiêng đầu, trầm tư một lát, nói: “Tôi cho em thao?”
Cận Tiêu xoay mặt liếc hắn một cái, ánh mắt có chút ghét bỏ: “Nói như tôi hiếm lạ thao anh lắm ấy.”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Lý Nhất Xuyên bất đắc dĩ: “Tôi đây thao ngài thì sao?”
“Được.” Cận Tiêu nhanh chóng đáp ứng, nghĩ nghĩ, lại chọn lông mày bổ sung một câu, “Muốn cả ngày.”
“… …” Lý Nhất Xuyên nói, “Nhiều nhất hai giờ.”
Cận Tiêu mặt không đổi sắc: “Cả ngày.”
“Ba giờ.”
“Cả ngày!”
Lý Nhất Xuyên trầm mặc thật lâu rồi thấp giọng nói: “”Bốn giờ, không thể hơn.”
“Được rồi.” Cận Tiêu không vừa lòng mà hừ lạnh một tiếng, ngồi vào trong xe, một lần nữa xả khói vào mặt Lý Nhất Xuyên, thích chí lắc lư cái đuôi không tồn tại rời đi.
Mặc dù lần này nói chuyện vẫn như cũ tan rã trong không vui, Cận Tiêu cũng hiểu được vấn đề không phát sinh từ tình cảm hai người — không ai sẽ nguyện ý đi thao một người mình không thích, dù đó là người vừa chia tay mình. (bạn lại chém T_T)
…..Tuy rằng điều này nghe có điểm khả nghi, nhưng Lý Nhất Xuyên là một người cấm dục, mỗi lần yêu cũng làm không quá ba lượt, có thể khiến hắn một lần làm bốn giờ đã rất khó rồi.
Cận tổng tâm tình tốt, huýt sáo, đắc ý dào dạt mà lái xe về nhà ngủ say. Cho đến khi nằm trên giường, anh mới nhớ tới, vẫn là không hỏi được cái lý do chia tay chó má kia!
Trong phút chốc tâm tình vui sướng tan thành mây khói, Cận Tiêu sắc mặt lại thối, nắm chặt nắm tay, mưu tính hung hăng đánh Lý Nhất Xuyên một trận.
————————
Tác giả: LZ hảo chăm chỉ xoay quanh cầu biểu dương