Lý Nhất Xuyên mặt không đổi sắc, tự nhủ ngồi xuống bên người Cận Tiêu. Hắn nghiêng mặt, tựa người vào sô pha chơi di động, không định nhìn đối phương dùng máy tính của hắn làm cái gì.
Ước chừng qua mười phút, không biết Cận Tiêu phân chia công việc cho Vương tổng như thế nào, cuối cùng hội nghị cũng kết thúc, khép lại máy tính. Cùng lúc đó anh mới nhận ra sự hiện hữu của hắn: “Sao anh còn ở chỗ này?”
Lý Nhất Xuyên tạm ngừng: “…Đây là nhà tôi.”
“A.” Cận Tiêu gật đầu, đang nhắm mắt lại thì kịp phản ứng, “Đây là máy tính của anh?”
“…..Ừ.”
Đầu Cận Tiêu có chút choáng váng. Anh chớp mắt, tay dùng sức xoa xoa mặt một lúc lâu, nói: “Thật ngại quá, gần đây bận rộn nhiều chuyên, hôm nay lại uống chút rượu, ký ức có chút hỗn loạn, không gây phiền phức cho anh chứ?”
Lý Nhất Xuyên nhìn đôi mắt mang ánh nước, khuôn mặt bị xoa đến đỏ lên, không hiểu tại sao cảm thấy ngây người, liền lắc đầu nói: “Không sao, không phiền hà gì cả?”
“Không sao?” Cận Tiêu sửng sốt một chút, nở nụ cười.
Lý Nhất Xuyên thủy chung lắc đầu: “… … …Ân, không sao đâu.”
Nụ cười của Cận Tiêu chợt mang theo ý vị thâm trường.
Anh mị ánh mắt, nhếch chân lên, như một con mèo lớn nằm dài trên sa lông, lộ ra thắt lưng gầy nhỏ thanh thoát, ánh mắt dù không nhúc nhích nhưng vẫn đầy tính xâm lược nhìn chằm chằm Lý Nhất Xuyên hồi lâu mới bất thình lình hỏi: “Anh là GAY?”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Đột nhiên nói tới vấn đề này, Lý Nhất Xuyên hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy hắn không nói lời, Cân Tiêu tưởng hắn thừa nhận, thở dài: “Thật sự là gay sao?”
Lý Nhất Xuyên lấy lại tinh thần: “…Tôi không phải gay.”
“Không phải?” Cận Tiêu khẽ cười, vươn tay cởi quần áo hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Nếu không phải, anh để tôi ôm làm chi?”
Lý Nhất Xuyên: “… … … …!?”
Da gà nổi hết cả lên, hắn theo bản năng định đẩy anh ra, lại quỷ dị mà chần chờ một chút.
Cận Tiêu thấy hắn dục cự còn nghênh liền cúi đầu, nhẹ nhàng cắn cắn áo hắn, thanh âm thấp thấp nặng nề, trong khung cảnh ái muội này lộ ra một phen hư hỏng: “Cổ áo anh dính sữa đậu nành, hẳn là do thời điểm không cẩn thận cọ xát với tôi đi? Tiểu bại hoại khẩu thị tâm phi.”
Lý Nhất Xuyên: “… … … … … … … … …”
Lý Nhất Xuyên hốt hoảng lại hốt hoảng, thế giới nội tâm như bị gió rền sóng giật tạt qua, vỡ tan từng mảnh.
Hắn bị kinh sợ hết hơn nửa ngày, khó khăn lắm mới nhặt lại được chút tri giác từ chín tầng mây trở về, cố gắng lắp ráp lại.
Từng chữ từng chữ hiện lên trong tâm trí, tôi, fuck.
Nhưng không đợi được đến lúc đó, Cận Tiêu chợt buông áo hắn ra, khoanh tay nằm trên sô pha, chọn lông mày nói: “Bất quá tôi không thích người cao hơn mình, cùng đi ra ngoài thật mất mặt không nói, lúc dùng tư thế đứng thì thật kinh khủng.”
Lý Nhất Xuyên lại “….”. Hắn nhẫn nhịn, nhịn không được: “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Phải không?” Vung vẩy đôi chân dài, ngữ khí của Cận Tiêu tràn đầy ý “Mau tới đánh em đi”, “Cưng là gay rõ rành rành, tình yêu giấu ~ không ~ nổi ~ đâu.”
Lý Nhất Xuyên trầm mặc, trầm mặc, lại trầm mặc, mấy chục giây sau rốt cục thốt ra một chữ: “Fuck”.()
Sau đó hắn lần đầu tiên trong đời đen mặt, kéo áo Cận Tiêu, không thèm ngoái nhìn mà lôi tới cửa, hung hăng vứt ra ngoài.
Từ đó về sau, không biết là do động tác ném người của Lý Nhất Xuyên rất quyết đoán, làm rung động trái tim Cận tổng, hay là do thanh âm từ tính khi nói “Fuck” khiến Cận Tiêu quyến luyến khó quên. Tóm lại là liên tiếp vài ngày, Lý Nhất Xuyên chỉ cần mở cửa ra liền có thể nhìn thấy Cận Tiêu hai mắt thâm tình sâu như biển nhìn mình.
Ngay cả trong giấc ngủ Lý Nhất Xuyên cũng cảm thấy mệt mỏi (cùng ghê tởm).
Hắn định cùng đối phương giải thích đại lý, nói cho anh biết mình không phải Gay, ai ngờ đối phương hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại còn không biết xấu hổ nói hùa theo: “Thực ra tôi cũng không phải gay.”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Cận Tiêu: “Nếu cả hai đều là thẳng, chúng ta kết bạn nhé.”
Lý Nhất Xuyên: “… Ha hả.”
Cứ như vậy ngày qua ngày, hết tháng này qua năm nọ, Cận Tiêu thủy chung gió mặc gió, mưa mặc mưa mà lượn lờ trước mắt Lý Nhất Xuyên, thẳng đến một ngày không thấy Cận Tiêu tới, trong tim Lý Nhất Xuyên ức chế không được mà tê rần, cảm thấy lòng trống trải bị cái gì đó đốt cháy. Hắn nhận ra, nguy rồi.
Thói quen so với thiên tính còn ngoan cố hơn —— Cận Tiêu rõ ràng am hiểu sâu sắc điều này. Anh dùng thời gian một năm để trở thành thói quen của Lý Nhất Xuyên, rồi không chút lưu tình mà bứt ra, này so với trực tiếp nói ”Tôi yêu anh” còn khắc sâu hơn gấp trăm lần.
Lý Nhất Xuyên căn bản không có cách nào kháng cự, cũng đã hãm sâu vào đó mất rồi.
Mười lăm ngày sau, Cận Tiêu ăn mặc chỉnh tề, một lần nữa xuất hiện trước mặt Lý Nhất Xuyên.
Thời điểm đó thật vi diệu: trước đó tưởng niệm không đủ sâu, sau khi đã chìm đắm trong nỗi nhớ cồn cào, Cận Tiêu lại chọn thời gian thích hợp nhất để gặt hái thành công, tự tin lại yêu thương mỉm cười, chờ đợi con mồi sa bẫy.
Sau đó… Hắn như nguyện, ân, bị tóm gọn.
Ngày hôm sau lúc rời giường, Cận tổng đa mưu túc trí, mưu tính thâm sâu trừ bỏ cảm thấy thắt lưng từ trước tới nay chưa từng đau như vậy, còn cảm thụ sâu sắc tâm trạng của Lý Nhất Xuyên một năm trước —— “Fuck!”
Mặc kệ thế nào, hai người đã cùng đi bên nhau nhiều năm.
Cách đây vài năm, với thiên tính hoa tâm của Cận Tiêu không tránh khỏi việc di tình biệt luyến(), nhưng đều bị Lý Nhất Xuyên bất động thanh sắc mà áp chế, chỉ có một lần nghiêm trọng nhất cũng bị chiêu “come out” của hắn chặn lại.
Lý Nhất Xuyên là bị Cận Tiêu bẻ cong, chuyện này luôn khiến Cận Tiêu cảm thấy có lỗi với người nhà hắn, cho nên sau khi Lý Nhất Xuyên come out, anh an phận hơn nhiều, không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyên tâm cùng Lý Nhất Xuyên yêu đương.
Nhưng gánh nặng trong lòng Lý Nhất Xuyên ngày càng nhiều.
Hắn vừa cảm thấy bản thân ti bỉ cực kì, dùng loại phương pháp này lưu lại Cận Tiêu, vừa cảm thấy chính mình bất hiếu cực kì, dùng phương thức thương tổn người nhà để giữ lại ái tình.
Mỗi lần cùng mẹ gặp mặt, hắn cảm thấy trong lòng nặng nề thêm.
Mà ba năm trước tại bữa tiệc sinh nhật kia, đã đánh vỡ giới hạn cuối cùng của hắn.()
——————————————
Chương này lúc đọc dễ bị nhầm lẫn nhỉ, chương năm và chương sáu là tình tiết của hiện tại….. từ chương sáu về sau là lúc Cận Tiêu uống say, rời giường trước. Sau đó dưới điểm nhìn của Lý Nhất Xuyên mà thuật lại toàn bộ câu chuyện, tuyến thời gian lúc đó trùng với tuyến thời gian của Cận Tiêu, toàn bộ câu chuyện kết thúc.
Ngày mai hoặc ngày mốt sẽ viết một đại kết cục! Chúc nhóm Vãn An cô nương ngủ ngon! ==
Chú thích:
() thật ra là chữ 我日(ngã nhật). Đây là một câu chửi thông dụng của người TQ
() Yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
() Nguyên văn: 压倒骆驼的最后一根稻草 (áp đảo lạc đà đích tối hậu nhất căn đạo thảo): Là một câu ngụ ngôn của Ả Rập: một người chủ có một con lạc đà già, nó ngày ngày chăm chỉ làm việc, có một lần chủ nhân muốn nhìn một chút con lạc đà già đến cùng có thể mang bao nhiêu hàng hóa, thế nên không ngừng tăng, không ngừng tăng, thế nhưng lạc đà già vẫn không quỵ, cuối cùng chủ nhân muốn coi khả năng đã đến cực hạn chưa, liền nhẹ nhàng đặt một cọng rơm trên lưng nó, không ngờ một cọng rơm này làm lạc đà quỵ xuống cái ầm.
Câu này có ý: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ. (Nguồn: google)