Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!

chương 14: gặp lại yến trầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lí do Sở Mộ Vân hiện tại mới nghĩ ra cái giả thiết này là vì cấm thuật đó không có ở chính văn (( Ma giới)). Đây mới là giả thiết hắn đột nhiên nghĩ ra.

Lúc đó định viết vào nhưng lại phát hiện tuyến truyện chính không cần đến cho nên ném ở xó nào đó.

Nhưng hắn không ngờ giả thiết này không có trong chính văn nhưng lại xuất hiện ở thế giới này.

Tu vi của hắn hiện giờ chỉ bằng hai thành của Mạc Cửu Thiều. Sở Mộ Vân ha ha.

Bảy thành...

Sở Mộ Vân nghiêm túc cân nhắc : Muốn ăn được tiểu dâm đãng này, hắn cần phải cố gắng liều mạng mới được.

Hôm sau vừa mới mở mắt, Linh bảo bảo đã kinh hô:" Trên đầu Mạc Cửu Thiều lại sáng lên một góc. "

Sở Mộ Vân :"Linh, trên đầu y tổng cộng có mấy góc?"

Linh :" Là bốn góc của hình chữ nhật. Chỉ sáng một góc thì không được, phải sáng lên tất cả."

Sở Mộ Vân suy nghĩ, trong lòng liền hiểu rõ. Có lẽ giống như tấm ảnh vậy, không công lược thì là đen trắng, công lược thì mới có màu sắc.

Không ngờ lại sáng một góc? Chẳng lẽ hôm qua bị hắn làm cho cảm động?

Hắn đang tự hỏi, Linh lại nói :" Quả nhiên phải làm mới yêu được. Ngươi xem, hôm qua vừa làm hôm nay đã sáng một góc..."

Sở Mộ Vân :"..."

Linh :"Cố gắng lên, chỉ cần làm vài lần nữa, chắc chắn... "

Sở Mộ Vân nghẹn lời, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện Mạc Cửu Thiều vẫn chưa làm gì hắn...

Nói ra có hơi mất mặt, đặc biệt là trước mặt Linh xuẩn manh này. Sở ảnh đế tỏ vẻ: Không thể nói ra!

Bởi vì chuyện hôm qua, Sở Mộ Vân nhìn thấy Yến Quân Khanh liền ra vẻ mất tự nhiên.

Yến Quân Khanh tâm tư nhạy bén, nếu là bình thường nhất định sẽ phát hiện ra. Nhưng mấy ngày nay cậu đều rất vui vẻ.

Tôn thượng nói đã có manh mối về Yến gia diệt môn, đang điều tra hung thủ.

Hơn nữa tôn thượng còn mang về hạt châu kị hỏa, Sở Mộ Vân mang theo người sẽ không sợ bị thương.

Không chỉ vậy còn có chuyện vui thứ ba.

Tôn thượng cho phép cậu tìm một quyển bí tịch phù hợp với mình để tu luyện. Chỉ cần cậu khổ luyện sẽ không chỉ khống chế được sí hỏa trong cơ thể mà còn đề cao tu vi. Không quá lâu, cậu sẽ tìm ra hung thủ, báo thù rửa hận!

Dưới cảm xúc như vậy, Yến Quân Khanh không chú ý đến Sở Mộ Vân đang yên lặng xa cách mình.

Một năm này Sở Mộ Vân vì nếm được thịt mà liều mạng tu luyện kiếm pháp Thiên Nguyệt, Yến Quân Khanh cũng bắt đầu khắc khổ tu hành.

Mạc Cửu Thiều đối đãi với bọn họ rất tốt, chiếu cố như nhau, khiến cho Sở Mộ Vân dù dốc lòng gây khó dễ Yến Quân Khanh vẫn càng ngày càng ỷ lại vào y.

Đương nhiên, Yến Quân Khanh vẫn thích Sở Mộ Vân hơn.

Nhưng Sở Mộ Vân hiểu đây chỉ đơn thuần là tình huynh đệ, đồng thời cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Cũng trong một năm này, Sở Mộ Vân cùng Mạc Cửu Thiều ngày đêm triền miên. Trừ việc vẫn chưa làm đến bước cuối cùng ra thì hình thức ở chung của họ giống như một đôi tình lữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt. Chỉ cần xa nhau mấy hôm, khi trở về Mạc Cửu Thiều sẽ điên cuồng mà hôn hắn.

Nếu không phải trong thời gian này, góc trên đỉnh đầu Mạc Cửu Thiều vẫn không sáng, Sở Mộ Vân còn nghĩ y đang yêu mình.

Nửa năm sau, biến cố phát sinh.

Thời điểm Thiên Loan Phong vào thu, Sở Mộ Vân nhìn Yến Quân Khanh vận công liền nhận ra khác thường.

"Tiểu Khanh, gần đây có phải đệ cảm thấy ngực mình nóng cháy, giống như bị lửa thiêu? "

Yến Quân Khanh kinh ngạc ngẩng đầu :"Vân ca, sao huynh biết? "

Sở Mộ Vân chờ đợi điều này đã lâu, làm sao lại không biết? Hắn hơi nhíu mày, nghiêm túc nói :"Có phải buổi tối càng cảm giác rõ hơn. Nhất là lúc nửa đêm bị thiêu đến tỉnh dậy? "

Yến Quân Khanh cũng đang bối rối về chuyện này. Trong cơ thể cậu có sí hỏa nên bình thường cậu không sợ lửa, đừng nói là bị bỏng, cho dù là nhảy vào lò lửa cậu cũng không cảm thấy nóng chút nào.

Nhưng đệ nhất sí hỏa không thể so sánh với ngọn lửa bình thường được.

Bắt đầu từ ba ngày trước, cậu đã cảm thấy khó chịu. Lúc đầu lồng ngực hơi nóng lên, cậu cũng không quá để ý. Nhưng đến ngày hôm sau, cơ thể bỗng trở nên nóng rát.

Đến nửa đêm ngày thứ ba, cậu đã bị thiêu tỉnh. Giống như lời Sở Mộ Vân nói, ngực cậu nóng như lửa thiêu, nhiệt khí hướng thẳng lên thân, làm người trở nên bực bội, đồng thời rất đau đớn.

"Đúng vậy. Vân ca, huynh biết đệ bị bệnh gì không? "

Sở Mộ Vân thích đọc sách, lại có khả năng đọc qua là nhớ. Bởi vì nguyên nhân nào đó, hắn hay tìm hiểu về y thuật thư tịch. Yến Quân Khanh bình thường không thoải mái ở chỗ nào cũng đều tìm đến hắn. Vì vậy Yến Quân Khanh nghĩ rằng mình bị bệnh.

Sở Mộ Vân hơi ngừng lại, khuôn mặt hòa hoãn, nhẹ giọng nói :" Không phải là chuyện gì lớn, chờ ta về xem sách, sẽ giúp đệ chữa khỏi. "

Yến Quân Khanh vô cùng tin tưởng hắn :"Vâng."

Sở Mộ Vân lại bổ sung thêm một câu :"Đừng nói cho phụ thân, nếu không y lại lo lắng. "

Yến Quân Khanh từ trước đến nay là một hài tử rất hiểu chuyện, lại không muốn làm phiền người khác... Đặc biệt là người hắn kính trọng. Bình thường tôn thượng rất bận rộn, cậu sẽ không để việc vặt này làm phiền đến y.

"Vân ca, huynh yên tâm. Đệ sẽ không quấy rầy tôn thượng. "

Đối với chuyện này, Sở Mộ Vân rất có tự tin. Dù sao hắn đã chuẩn bị nửa năm chỉ đợi đến lúc này.

Ở chung được một năm , Yến Quân Khanh rất nghe lời hắn.

Chỉ cần đột phá vào điểm này, dù Mạc Cửu Thiều muốn tìm đường chết cũng không được.

Trong nguyên tác, tu vi của bảy ma tôn có thể dễ dàng phá hủy thế giới này. Cho nên thực lực của họ vô cùng cường hãn, trừ bỏ chính họ, không ai có thể địch nổi.

Nhân vật chính dù là tinh anh ngút trời, nhưng vẫn còn trẻ tuổi. Muốn hạ bảy ma tôn đương nhiên phải có nhân duyên trùng hợp.

Mạc Cửu Thiều bị hố rất lớn, đương nhiên cái hố này là do tác giả tạo ra.

Ngạo mạn này có một sở thích biến thái là hết lòng nuôi dưỡng hài tử, moi tim đào phổi hận không thể sủng họ đến tận trời.

Trong ((Ma giới)), sau thời gian dài bị Yến Quân Khanh đè nén, sí hỏa đột nhiên trở nên táo bạo, ý đồ tạo phản. Đó chính là lần Yến Quân Khanh bị phản phệ.

Lần phản phệ này hết sức hung hiểm. Dù là Mạc Cửu Thiều áp chế cho cậu cũng bị nhiễm hung hỏa chi độc. Độc này khiến người bình thường có thể chết ngay lập tức, nhưng không tạo ra thương tổn gì cho Mạc Cửu Thiều. Tuy vậy thứ này vẫn rất phiền phức, khắc sâu vào linh hồn, cho nên không thể loại bỏ được.

Nhân vật chính vì cứu Yến Quân Khanh cũng suýt chết... Đương nhiên đã là nhân vật chính thì không thể chết được. Sau khi sống sót, nhân vật chính phát hiện ra một thứ có thể áp chế hung hỏa chi độc.

Trùng hợp là thứ này cũng áp chế được hung hỏa trong người đế tôn Ngạo mạn.

Vì vậy nhân vật chính giết chết nam nhân cường đại nhất thế giới này.

Lúc viết truyện Sở Mộ Vân nghĩ mọi cách để nhân vật chính giết chết bảy ma tôn. Còn giờ lại vắt hết óc lên nghĩ cách bảo vệ mạng bọn họ.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể hình dung tình huống đau trứng này là: Người mệt trời không mệt, gieo nhân nào gặt quả đấy. Trời xanh không tha cho bất kỳ ai.

Mà trước mắt Sở Mộ Vân gặp phải một nan đề.

Hắn có thể chắc chắn khiến Yến Quân Khanh nghe lời mình, nhưng lại không chắc giấu được Mạc Cửu Thiều chuyện này.

Nguyên nhân là lúc sí hỏa bùng nổ, thanh thế to lớn. Nếu không phải Thiên Loan cung kiên cố chỉ sợ cả tòa cung điện đều bị oanh tạc.

Thứ do Sở Mộ Vân nghĩ ra đương nhiên hắn cũng biết trấn áp như thế nào, hắn cũng đã chuẩn bị kĩ càng. Nhưng khó khăn là làm sao dụ Mạc Cửu Thiều rời đi.

Nếu Mạc Cửu Thiều ở đây, y sẽ nhanh chóng phát hiện ra điều khác thường. Mà lấy tính cách của y chắc chắn sẽ không để Sở Mộ Vân rơi vào hiểm cảnh. Đến lúc đó sẽ lại trúng hung hỏa chi độc.

Kế hoạch của Sở Mộ Vân liền ngâm nước nóng.

Dụ Mạc Cửu Thiều đi không phải chuyện đơn giản.

Sở Mộ Vân suy nghĩ một lát, trong đầu chợt lóe.

Hắn nhớ tới đế tôn Đố kỵ--Yến Trầm.

Sau chuyện bốn năm trước, Yến Trầm không còn lén gặp hắn nữa.

Không phải y sợ hãi cái gì mà đơn giản là bận rộn, không có thời gian thôi.

Bốn năm đối với người bình thường không ngắn nhưng đối với ma tôn đã sống mấy ngàn năm thì chỉ như một cái chớp mắt.

Trước khi Yến Trầm rời đi có để cho hắn một phương thức liên lạc.

Nếu là tiểu bạch hoa chân chính sẽ nhanh chóng quyết định phá hủy cái này!

Nhưng nếu là Sở Mộ Vân thì sao?

Đều là con đẻ của mình, hắn đương nhiên phải công bằng. Hơn nữa hắn còn phải công lược Yến Trầm, làm sao vứt đi một thứ tốt như vậy.

Vì thế sau bốn năm, Sở Mộ Vân lần thứ hai gặp lại Yến Trầm dưới chân núi.

Nơi hẹn gặp là một tòa nhà rất bình thường, nhưng bên trong lại đầy xa hoa.

Yến Trầm một thân dạ y, làm tôn lên làn da cực trắng, sự đối lập còn gợi lên hàn khí mãnh liệt. Khóe miệng y treo lên nụ cười khinh bạc, đôi mắt đen như mực đầy âm lãnh.

Sở Mộ Vân đắn đo một chút, nửa chán ghét, nửa phẫn nộ trừng y.

Yến Trầm cũng đánh giá hắn.

Bốn năm trôi qua đối với y chỉ là một cái chớp mắt, nhưng thiếu niên ngây ngô ngày nào lại trở thành thanh niên anh tuấn.

Khác với vẻ mảnh khảnh lúc trước, thân hình thanh niên thon gầy, dung mạo vẫn tuấn mỹ nhưng không che giấu được sự thuần thục.

Yến Trầm vẫn cho rằng mình thích nữ nhân mềm mại, nếu không cũng là thiếu niên mảnh khảnh.

Nhưng khi nhìn thấy Sở Mộ Vân, y lại cảm thấy xúc động kì lạ. Rất muốn cởi hết quần áo của hắn, muốn hôn hắn đến động tình, muốn xem tầng lớp quần áo kia đang bao bọc thân thể gợi cảm mê người như thế nào.

Yến Trầm nhếch môi cười thâm trầm.

Nghe nói mấy năm nay Mạc Cửu Thiều và Sở Mộ Vân rất ân ái.

Thật làm người ta hưng phấn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio