Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!

chương 55: 'sở mộ vân'

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu thú nhân rút kiếm vọt lại, hắn thật sự nổi lên sát tâm với Mạc Cửu Thiều.

Mạc Cửu Thiều không nhúc nhích. Chưa nói đến công kích của tiểu thú nhân không hề kết cấu, hắn cũng sẽ không dùng Thiệu nguyệt kiếm pháp, sẽ không dùng bất cứ trận pháp nào, chỉ dựa vào sự bốc đồng mà xông tới, nhưng sát ý lại vô cùng lớn như thể thật sự muốn giết Mạc Cửu Thiều.

Mũi kiếm thẳng tắp đâm vào ngực y, Ngạo mạn vẫn không nhúc nhích.

Sinh chi bảo hộ là Sở Mộ Vân cho y. Tấm chắn này có thể phòng ngự công kích của bất luận kẻ nào trong thiên hạ nhưng lại không được phòng được người thi triển thuật này.

Đây là Sở Mộ Vân.

Sở Mộ Vân thật sự muốn giết y.

Bốn năm trước, cho dù thống khổ vì bị phản bội, bị vạch trần tâm tư dơ bẩn, dưới sự tức giận Sở Mộ Vân đã tự chọn cái chết.

Nhưng lúc này ký ức đều biến mất, tình cảm cũng phiêu tán. Luân hồi một đời, có ký ức khác, tất cả đều thay đổi.

Mạc Cửu Thiều có chút hoảng hốt.

Sở Mộ Vân trong trí nhớ của y lại có chút mơ hồ.

Y cho rằng mình rất hiểu ái nhân của mình, hiểu rất rõ người mình muốn là ai, nhưng trong nháy mắt lại không rõ lắm.

Hài tử tuổi nhỏ, thiếu niên dũng cảm, thanh niên thống khổ cùng mất mát…… Đột nhiên, trong đầu y thoáng hiện hình ảnh một nam nhân.

Hắn khoác trường bào, cổ áo mở rộng, ngón tay câu lấy bầu rượu, tay áo quá rộng vì nâng lên mà lộ ra nửa cánh tay, rượu trong bầu ngọc bị hắn uống một hơi cạn sạch, cần cổ thon dài, tư thái lười biếng gợi cảm.

Trong khoảnh khắc kia, Mạc Cửu Thiều cảm nhận được trái tim khẽ run.

Nhưng…… Đó là Sở Mộ Vân sao?

Là hắn.

Chẳng qua là một Sở Mộ Vân mà y chưa từng gặp.

Mạc Cửu Thiều hiếm khi mà thất thần.

Mũi kiếm đâm tới đột nhiên dừng lại.

Lưỡi kiếm sắc bén đâm vào da thịt, dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy xuống. Hắn dường như đã chạm vào trái tim đang nảy lên kia, nhưng lại không có cách nào đâm xuống.

Yến Trầm ở đằng xa đứng lên, mắt y tối xuống, giọng nói lạnh lẽo: “Giết y, tiểu Vân, y chính là người đã diệt môn Sở gia!”

Sở Mộ Vân đột nhiên quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch chỉ có cánh môi đỏ như máu của Đế tôn Đố kỵ.

“Cái…… gì?”

Bởi vì phản phệ, ấn đường Yến Trầm nhíu chặt lại. Y ho nhẹ một tiếng, sau đó giọng nói càng khàn khàn trầm thấp: “Năm đó Sở Thiên Hùng vì ‘ Bản đồ cuốn ’ mà dẫn người tấn công Thiên Loan Phong. Đúng lúc Mạc Cửu Thiều đi ra ngoài, trong điện lại lơi lỏng phòng bị nên lão ta đã đắc thủ. Sau khi Mạc Cửu Thiều trở về liền huyết tẩy trên dưới mấy trăm người của Sở gia, vô luận là nam nữ già trẻ đều chết dưới kiếm của y. Cuối cùng chỉ còn mình ngươi là sống sót.”

Không thể không nói mưu tính của Yến Trầm quá tinh diệu.

Y nhìn ra được sau khi dùng Thất tâm đan, ký ức của Sở Mộ Vân liền trở nên hỗn loạn, ký ức hai kiếp bị phân cách thành hai đoạn nhưng lại ở trong một thân thể, sẽ thường đan xen thay đổi.

Tại sao lại như vậy thì vẫn chưa biết.

Năng lực luyện đan của Quân Mặc là không thể nghi ngờ. Thất tâm đan mà y luyện ra tất nhiên sẽ không sai, nhưng nếu y cố ý thì sao?

Y muốn Băng Linh Thú, nhưng Băng Linh Thú lại giống Sở Mộ Vân như đúc. Với ánh mắt của Quân Mặc, không cần chạm vào cũng biết thân thể Sở Mộ Vân có vấn đề. Y chẳng lẽ lại không đoán được Mạc Cửu Thiều sẽ đổi thân thể cho Sở Mộ Vân?

Cho nên y chắc chắn sẽ có chuẩn bị.

Còn cả sợi hắc khí Lăng Huyền điểm ra khi tiểu thú nhân dùng Thất tâm đan.

Thần thức của chí tôn Ma giới đều rất rộng, mà Lăng Huyền lại càng rộng hơn một chút. Thất tâm đan vốn dĩ là đan dược xâm lấn thần thức, tuy nói là không ngăn được, nhưng quấy rầy một chút thì ai có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra?

Mà Đế tôn Phẫn nộ chỉ sợ chưa đủ loạn.

Trong chớp nhoáng, Yến Trầm đã nghĩ nhiều như vậy, cho nên không thể không nói tâm tư của y cực kỳ kín đáo, trước sau đều logic.

Đáng tiếc là y không biết trong tay Mạc Cửu Thiều đã sớm có Thất tâm đan.

Càng không biết Sở Mộ Vân thực sự trông như thế nào.

Y nói lời này là nhằm vào ‘ Sở Mộ Vân ’ , chỉ cần khiến ‘ Sở Mộ Vân ’ lần thứ hai biết chân tướng, hắn chắc chắn sẽ không ở bên Mạc Cửu Thiều!

Nhưng mà Sở tổng đang diễn, hắn muốn biết liền biết, không muốn biết liền……

Tiểu thú nhân mê mang: “Thúc thúc…… Ngài đang nói cái gì?”

Yến Trầm hơi ngẩn ra một chút.

Mạc Cửu Thiều cười lạnh một tiếng: “Yến Trầm thúc thúc của ngươi tâm tâm niệm niệm đều là Sở Mộ Vân, chuyện y nói đương nhiên cũng có liên quan đến hắn.”

Ngạo mạn không lưu tình mà bổ một đao.

Sở Mộ Vân quay đầu, hắn vô cùng chấn động nhìn kiếm trong tay mình đâm vào người y: “Phụ thân! Này…… Này……”

Tại sao hắn lại tập kích Mạc Cửu Thiều? Lại còn là nhát kiếm trí mạng!

Linh: “…… Xuất sắc, không có gói icon thì ta làm sao có thể bộc lộ được cảm xúc của mình qwq!”

Sở Mộ Vân: “……”

Linh: “Đừng nói chuyện! Thỉnh dùng toàn lực mà diễn xuất, đừng dùng thực lực siêu cường của ngài với tiểu nhân……”

Sở Mộ Vân: “…… Chờ đi, đợi sau khi công lược thành công ngươi muốn có bao nhiêu icon cũng được.”

Linh: “Thẹn thùng.” Không có icon nói ra xấu hổ quá! Nhưng mà…… Ký chủ là bất tử, chỉ cần chờ một chữ!

Tình huống mất khống chế này hiển nhiên khiến hai vị chí tôn Ma giới bất ngờ.

Lăng Huyền ở một bên chơi vui vẻ cuối cùng cũng đánh chết ‘ mình ’. Dù sao tu vi tiểu trận pháp sư cũng thấp, tuy rằng song sinh trận cực kỳ tinh diệu, nhưng nó cũng phụ thuộc vào sức mạnh của trận giả, vì là phục chế phẩm nên thời gian duy trì cũng không quá dài.

Tuy nói ăn không no, nhưng cũng đủ sung sướng rồi. Loại cảm giác thèm muốn này khiến gã đối với tương lai tràn ngập hứng thú.

Chỉ cần Đóa Đóa còn ở đây, gã còn phải lo không có ai để đánh sao?

Bản lĩnh tiểu hồ ly lấy một địch mười, nếu đánh không lại còn có thể tạo ra một người, quả thực không thể nào tốt hơn.

Lăng Huyền rảnh rỗi, thế cục lại lần thứ hai hỗn loạn.

Mỗi người có suy nghĩ của mỗi người, nhưng hiếm khi Ngạo mạn và Đố kỵ lại có chung suy nghĩ.

Ký ức Sở Mộ Vân đan xen chắc chắn phải có điều kiện kích phát, một trong số đó là nói chuyện với hắn. Mà dưới tình huống này không thích hợp để ba người ở chung, nếu không ký ức Sở Mộ Vân sẽ không ngừng biến hóa. Lúc đó sẽ khó đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Bọn họ đều không muốn hắn xảy ra chuyện, cho nên chỉ có thể tách ra.

Mà thế cục trước mắt tuy rằng Yến Trầm và Lăng Huyền có thể đấu với Mạc Cửu Thiều, nhưng sau đó Yến Trầm lại không chắc có thể đoạt lại Sở Mộ Vân từ trong tay Lăng Huyền.

So với vị cuồng khuyển này, Mạc Cửu Thiều tốt xấu còn có thể tính kế. Vì vậy Yến Trầm quyết định lui một bước.

Tương lai còn dài, nếu đã biết Sở Mộ Vân còn bảo lưu lại ký ức ở cùng mình thì tất cả còn có khả năng.

Yến Trầm cười lạnh một tiếng, gọi Ám dạ ra, sau đó rời khỏi Thiên Loan Phong.

Lăng Huyền tuy còn muốn chơi tiếp nhưng Đóa Đóa đã liếc mắt ra hiệu, gã không muốn cũng phải đi. Ai bảo Đóa Đóa làm cho gã vui như vậy, gã đương nhiên không dám đắc tội.

Tiểu lang khuyển lưu luyến mà rời đi…… Nói thật Sở Mộ Vân có chút đau dạ dày, thực sự có thể công lược được tên này sao?

Nói là yêu đương với gã, nhưng nếu bị tên này từ chối, thậm chí gã còn phát bệnh thần kinh thì phải làm sao bây giờ ==!

Đây là chuyện của sau này, việc cấp bách trước mắt là phải giúp Linh bảo bảo thăng cấp.

Gói icon chính là bản thể của hệ thống, không có cái này Linh còn có thể làm cái gì? Ngẫm lại thật đau lòng.

Linh: “……”

Người đều đi hết nhưng Sở Mộ Vân vẫn chưa để ý, hắn bị tình huống trước mắt làm cho choáng váng.

Thanh kiếm kia đâm sâu vào lồng ngực, hắn không dám rút cũng không dám nới lỏng ra. Trong mắt hắn đầy mê mang, lo lắng, cũng có chút sợ hãi. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn rất sợ lúc ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Mạc Cửu Thiều.

Tại sao hắn lại làm y bị thương? Cho dù là xảy ra chuyện gì, hắn cũng không thể khiến y bị thương!

Hắn rốt cuộc yêu người nam nhân này bao nhiêu, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không biết.

Cho nên mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?

Tâm Sở Mộ Vân rối như tơ vò, Mạc Cửu Thiều bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngón tay y hơi động, chuôi của trường kiếm bay ra ngoài, vỡ thành bột phấn.

Sở Mộ Vân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn y, trên mặt hắn tràn đầy sợ hãi và bất an.

Mạc Cửu Thiều lập tức ôm hắn vào lồng ngực, giọng nói của y phả trên cổ hắn, giống như muốn xuyên qua máu thịt: “Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.”

Sở Mộ Vân: “Nhưng tại sao con lại……”

Mạc Cửu Thiều buông hắn ra, khẽ hôn trên môi hắn một cái, sau đó hỏi lại: “Tiểu Vân, con yêu ta sao?”

Sở Mộ Vân gần như không do dự mà trả lời: “Con yêu người!”

Mạc Cửu Thiều nhìn chằm chằm hắn: “Đời đời kiếp kiếp?”

Trong lòng Sở Mộ Vân hơi khựng lại một chút, nhưng lời nói ngoài miệng còn nhanh hơn suy nghĩ trong lòng: “Đời đời kiếp kiếp!”

Mạc Cửu Thiều ngậm lấy môi hắn, thấp giọng nói: “Ta cũng vậy.”

Ba chữ này khiến ‘ Sở Mộ Vân ’ mừng rỡ như điên, nhưng tâm tư Sở Mộ Vân lại chỉ hơi động một chút.

Đời đời kiếp kiếp? Mạc Cửu Thiều đang bất an sao?

Bởi vì sau khi chuyển thế tiểu thú nhân không còn yêu y.

…… Thật là tham lam nha, Đế tôn Ngạo mạn.

Trải qua nhiều trắc trở như vậy, lúc này lại không ai quấy rầy, Mạc Cửu Thiều đương nhiên phải yêu thương hắn.

Thân thể Băng Linh Thú quả thực rất bug. Sau khi Sở Mộ Vân thở hồng hộc mà sướng một phát thì liền phát ngốc.

Con mẹ nó, còn có thể chơi sao? Bị c bắn gì đó, thân là công tôn nghiêm ở đâu?

Cùng Ngạo mạn lăn lộn một suốt đêm, tuy rằng sướng như bay lên nhưng Sở tổng vẫn kiên định với ý niệm đổi thân thể.

Làm thụ với hắn thật ra không có gánh nặng tâm lí gì, nhưng dâm đãng quá cũng không phải là chuyện tốt.

Băng Linh Thú không thể tự thẩm du mà chỉ có thể dựa vào người khác. Làm phía trước còn không sướng bằng làm phía sau là cái giả thiết quỷ gì!

Còn chưa bị dạy dỗ đã có dáng vẻ này, chẳng may mà gặp phải yêu tinh Dâm dục thì chơi cái rắm?

Sở Mộ Vân ở Thiên Loan Phong làm sâu gạo hai tháng. Trong thời gian này Mạc Cửu Thiều lấy một lý do thoái thác, giải thích kỹ càng tỉ mỉ mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì cùng với lý do tại sao Sở Mộ Vân lại biến thành Băng Linh Thú……

Blah blah một đống lớn, Sở Mộ Vân cảm thấy ở cùng người thông minh thật bớt lo. Hắn không cần tìm lý do cho mình vì người ta đã nghĩ ra lý do đầy đủ logic……

Thật ra Sở Mộ Vân đã có thể cầu hôn từ lâu, nhưng kéo dài tới hiện tại là để tranh thủ thời gian cho Yến Trầm.

Tiểu lãng hóa kia bị thương, muốn ra tay lần nữa thì phải có thời gian dưỡng thương.

Mà đợi y dưỡng thương xong cũng chính là lúc đặt dấu chấm cho chuyện này.

Tui vừa phát hiện ra mấy chương bị thiếu từ với sai chính tả ╥﹏╥. Tuy edit xong tui cũng có soát lại nhưng không hiểu sao vẫn sai, nên nếu mọi người thấy sai chỗ nào thì bảo tui sửa nhé!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio