Người mình thích…… Sở Mộ Vân cười: Thật ra có không ít.
Đương nhiên lời này không thể nói ra, nếu không thằng nhóc này chắc chắn sẽ nổi điên.
Sở Mộ Vân nhìn y, chậm rãi nói: “Có chứ.”
Ánh mắt Thẩm Thủy Yên hơi lóe: “Người con biết sao?”
“Đương nhiên.”
Giọng Thẩm Thủy Yên vẫn cật lực duy trì bình tĩnh: “Là…… những người ở hậu viện……”
Sở Mộ Vân đưa tay búng trán y: “Còn nhỏ mà biết được nhiều thế?”
Ngày xưa hắn thân mật đụng chạm y như vậy, Thẩm Thủy Yên đều sẽ nở nụ cười động lòng người với hắn. Nhưng lúc này y lại nhìn thẳng vào mắt hắn, đồng tử sâu không thấy đáy: “Nói cho con, là ai?”
Sở Mộ Vân cười, trong mắt đầy ấm áp: “Con.”
Thẩm Thủy Yên cứng người lại.
Sở Mộ Vân nhéo gò má non mịn của y một chút, giọng nói đầy ấm áp: “Ta chỉ có một nhi tử là con, không thích con thì thích ai?”
Thích trong lời nói của hắn và thích trong câu hỏi của y là không giống nhau.
Nhưng Thẩm Thủy Yên vẫn vô cùng thỏa mãn. Bởi vì những lời này khiến người y giống như được vớt ra từ động băng rồi lại ngâm người trong ôn tuyền. Hơi ấm kia xuyên qua lỗ chân lông lan tràn khắp trên người.
Thẩm Thủy Yên mở miệng đang muốn nói thêm điều gì, nhưng Sở Mộ Vân lại lấy đi lá thư kia, hạ giọng nghiêm túc nói: “Mau nghỉ ngơi đi, đang tuổi ăn tuổi lớn mà không ngủ đủ giấc thì không lớn được đâu.”
Thẩm Thủy Yên căn bản không thèm để ý hắn đang nói gì, chỉ nhìn hắn gần như vậy, nghe hắn nói, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn cũng cảm thấy mê say.
Sở Mộ Vân kéo y đứng dậy, đưa y về phòng ngủ.
Lúc hắn sắp rời đi, Thẩm Thủy Yên kéo lấy tay hắn: “Phụ thân.”
Sở Mộ Vân quay đầu nhìn y: “Sao vậy?”
Thẩm Thủy Yên nhìn hắn, một lúc lâu sau y hơi cong khóe miệng, dung mạo tinh xảo nở nụ cười khiến tinh linh cũng phải hổ thẹn: “Ngủ ngon.”
Trong lòng Sở Mộ Vân hơi ngứa một chút, quá đẹp cũng là một cái tội, càng lớn càng đẹp lại là ‘ tội không thể tha thứ ’.
Đáng tiếc hắn thân là gay nhưng lại phải giả vờ làm thẳng nam.
“Nghỉ ngơi đi.” Sở Mộ Vân cũng chúc y ngủ ngon.
Ngày hôm sau, thương thảo chính sự xong, mấy lão nhân lúc nào cũng chú ý đến chuyện chung thân đại sự của hắn lại bắt đầu tìm lời mà nói.
“Tôn thượng, hiện giờ chiến sự đã ổn định, Thiên Lâm Cung mỹ nhân vô số, liệu có phải là lúc nên tìm thêm một vị chủ nhân nữa?”
Hiện giờ Thẩm Thủy Yên nghe thấy vấn đề này cũng không lộ ra sát khí rõ ràng giống khi nhỏ nữa, y chỉ quay đầu nhìn về phía Sở Mộ Vân.
Sở Mộ Vân khẽ cười một tiếng, hỏi lại người nọ: “Ngươi nghĩ hiện tại Thiên Lâm Cung có mấy vị chủ nhân?”
Người nọ bị hỏi đến ngẩn ra, lão muốn nói chỉ có một vị, nhưng thiếu cung chủ đang còn ngồi ở bên cạnh…… Tuy vậy lão lại không dám nói là hai vị. Nếu sau này Thẩm Thủy Yên không kế thừa tôn vị, y sẽ không phải là chủ nhân Thiên Lâm Cung……
Lão lo lắng đến toát mồ hôi lạnh, khó xử không biết nên nói gì.
Sở Mộ Vân cho lão đáp án: “Thiên Lâm Cung có ta và Yên nhi là đủ rồi.”
Hắn vừa nói xong cả phòng hội nghị đều yên tĩnh. Thẩm Thủy Yên đột nhiên quay đầu nhìn hắn. Tuy bây giờ y đã khôn ngoan hơn nhưng niềm vui sướng như điên dưới đáy mắt vẫn không thể kiềm chế được. Ánh mắt y nhìn về phía Sở Mộ Vân cũng không thể che giấu sự mê luyến nồng nhiệt.
Sở Mộ Vân hơi mỉm cười với y, trong mắt tràn đầy sự sủng nịch cùng bao dung.
Quá rõ ràng…… Những người ở đây đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Càng không cần đề cập đến ánh mắt lộ liễu kia của thiếu cung chủ……
Tất cả mọi người cùng im lặng, đều là những kẻ đã thành tinh có ai mà không hiểu.
Khó trách tôn giả lại sủng ái Thẩm Thủy Yên như vậy, khó trách tôn giả lại không gần nữ sắc, khó trách tôn giả lại trao quyền kế thừa cho người ngoài.
Tuy rằng không phải là thân sinh cốt nhục, nhưng nguyên nhân chính là vì không phải thân sinh cốt nhục…… Cho nên……
Bọn họ đều cúi thấp đầu, nửa câu cũng không dám nói.
Không ai dám chọc giận Sở Mộ Vân, bởi vì nam nhân này quá cường đại. Cho dù là tâm trí, thủ đoạn hay là tu vi siêu việt vượt qua tưởng tượng của phàm nhân kia……
Tất cả đều là thứ bọn họ muốn có cũng không được.
Chênh lệch quá xa, thế nên bọn họ chỉ có quỳ gối thần phục hắn, không dám mạo phạm một chút nào.
Đừng nói Thẩm Thủy Yên không phải là nhi tử thân sinh của hắn, cho dù có là thật…… bọn họ cũng không dám nghi ngờ.
Đối với cách làm của Sở Mộ Vân, emotion của Linh bảo bảo đều là ‘vẻ mặt nghi hoặc’.
“Ngươi muốn công lược Tham lam sao?”
Sở Mộ Vân không trả lời.
Linh đầy trách nhiệm mà nhắc nhở hắn: "Góc trên đầu y vẫn không sáng.”
Tình cảm của Thẩm Thủy Yên đối Sở Mộ Vân những người sáng suốt đều nhìn ra được, tuyệt đối là yêu đến tận xương tủy, nhưng kỳ quái là…… tình cảm mãnh liệt như vậy nhưng góc trên đỉnh đầu y lại không sáng cái nào.
Sở Mộ Vân: “Y còn nhỏ.”
Linh: “……”
Sở Mộ Vân cười: “Chờ một chút.”
năm vẫn còn dư lại hai năm.
Linh bảo bảo vẫn không hiểu, nhưng hiển nhiên ký chủ không định nói thêm gì nữa.
Lại qua một năm, Thẩm Thủy Yên mười bốn tuổi, trận chiến phá không cũng bắt đầu năm thứ bảy.
Lúc Nhân tộc cho rằng yêu thú Yêu giới mạnh lắm cũng chỉ như vậy thì ranh giới phương nam đột ngột mở ra một cái khe lớn, đi ra chỉ có tam đầu yêu thú, nhưng sức chiến đấu của chúng nó lại gấp mấy lần yêu thú cường hãn lúc trước.
Chiến sĩ thủ thành tử thương hơn phân nửa, người trốn được trở về báo tin cũng bị dọa sợ, nói mấy câu liền run rẩy không nói được rõ ràng.
Sở Mộ Vân không nói hai lời liền trực tiếp lao tới chiến trường.
Thẩm Thủy Yên bị bỏ lại Thiên Lâm Cung. Đương nhiên không phải Sở Mộ Vân lo y đến tiền tuyến gặp nguy hiểm, mà là hiện tại Thiên Lâm Cung đã trở thành trung tâm quyền lực của cả Nhân tộc, không ai tọa trấn là không được.
Lúc Sở Mộ Vân chuẩn bị rời đi, Thẩm Thủy Yên đưa hắn đến ngoài thành.
Sở Mộ Vân vẫy tay với y: “Trở về đi, ta sẽ về sớm thôi.”
Thẩm Thủy Yên nhìn hắn không chớp mắt: “Con chờ người.”
Sở Mộ Vân cười với y: “Được.”
Hắn chấp nhận lời hứa này.
Nhưng nếu có thể quay lại lúc đó, Thẩm Thủy Yên tuyệt đối sẽ không để Sở Mộ Vân có cơ hội rời khỏi mình.
Lúc đuổi tới khe rách của ranh giới, Sở Mộ Vân vừa nhìn thấy tam đầu yêu thú kia thì…… Trong lòng rơi lộp bộp.
Thật đúng là có cảm giác quen thuộc khó giải thích.
Cấp bậc của tam đầu yêu thú này cũng không tính quá cao, nếu là ba năm sau của Ma giới thì cũng tầm cấp bảy cấp tám.
Ba con cùng xuất hiện, Sở Mộ Vân cũng có thể đối phó được.
Nhưng chúng nó là yêu thú đã có chủ. Yêu thú không đáng sợ, chủ nhân sau lưng mới khiến ai nấy đều giật mình.
Lần tiên Sở Mộ Vân có ý nghĩ rút lui.
Gặp phải ‘ mộng thú ’ cũng không sao, chỉ cần duy trì bình tĩnh là có thể phá giải ảo giác.
Gặp phải ‘ mê thú ’ cũng không sợ, chỉ cần thanh tâm quả dục thì sẽ không trầm luân.
Cho dù có gặp phải ‘ mị thú ’ khó xơi nhất cũng không thành vấn đề, dứt khoát đừng phản kháng, đánh một trận là nó liền ngoan ngoãn.
Nhưng vấn đề là…… Nếu tam đầu yêu thú đồng thời xuất hiện thì chủ nhân của bọn nó chắc chắn cũng ở đây.
Chính xác mà nói chúng nó cũng không được tính là yêu thú, dù sao cũng là thứ sinh ra từ bản thể của Dâm dục. Cho nên ở góc độ nào đó bọn chúng cũng chính là Dâm dục.
Sở Mộ Vân hít sâu, bỗng nhiên có ý nghĩ muốn quay trở lại hiện tại…… bóp chết chính mình.