Nhặt Được Bạn Trai Cũ

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người phía dưới cùng nhau lên xe, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.

Giang Nguyên đứng nguyên tại chỗ, trên mặt xuất hiện biểu tình vừa mê man vừa phẫn nộ.

Anh đột nhiên căm ghét thị lực của mình, nghĩ nếu như không nhìn được xa như vậy, bây giờ anh vẫn có thể tiếp tục ôm tâm tình ngọt ngào và hoàn mĩ như Cố Thanh Y, lên giường ấp cái bánh bao nhỏ dễ thương Đâu Đâu ngủ một giấc.

Chậm chạp chống tay lên cái cột bên cạnh, anh ngồi vào chiếc ghế sofa, cả người rơi vào một khoảng không không biết phải làm sao.

Từ khi anh tỉnh lại đến bây giờ, tất cả đều tốt, thậm chí, anh còn có cảm giác như mình chưa từng mất đi bốn năm kí ức. Bạn thân Phan Duy tận tâm giúp đỡ anh, người yêu Cố Thanh Y vẫn mỉm cười ở bên cạnh anh, rồi cả cơ hội hợp tác hiếm có. Vừa nãy, anh với Cố Thanh Y còn đang tính đến việc muốn nuôi một đứa trẻ.

Nhưng lúc này nhớ lại, bản thân mình đã không chú ý đến.. hướng đi của nhà họ Giang.

Anh hoàn toàn không nhớ một chút gì về Giang thị, Linda và Phan Duy giúp anh tìm được ít tư liệu, anh vội vã xem qua xong cũng chẳng nhớ ra được cái gì.

Anh đã nghĩ hay cứ quên đi, coi như chuyện ấy chưa từng xảy ra, giống như mình chỉ vừa tốt nghiệp đại học, cùng Cố Thanh Y bắt đầu một cuộc sống mới.

Chỉ tiếc, loại chuyện trời toại lòng người này, tỉ lệ xảy ra thật sự quá thấp!

Châm một điếu thuốc, ngồi trên ban công, anh ôm lấy áo khoác, thở dài. Trong nháy mắt lại nhớ lại cái đêm ngồi trước cửa nhà Cố Thanh Y, lạnh lẽo, thảm hại. Vô thức mở điện thoại, ngón tay Giang Nguyên dừng lại trên tên của Cố Thanh Y, nhìn cái hình đại diện bị anh chụp được trong danh bạ, do dự một lúc lâu, mới buông xuống, khóa máy lại.

Tinh một tiếng, ở ngoài ban công vắng lặng, phá lệ rõ ràng. Giang Nguyên thở dài, hai ngón kẹp lấy điếu thuốc, khuỷu tay chống lên đầu gối, cúi đầu xuống.

Một đêm mất ngủ.

Ngồi đến tận khi bên trời ửng lên ánh sáng màu trắng, Giang Nguyên mới nhẹ nhàng thu dọn sạch sẽ ban công, không muốn để Đâu Đâu ngửi thấy mùi thuốc lá. Anh vào nhà tắm tỉ mỉ tắm rửa một lần, tắm xong còn xịt chút nước hoa. Nước hoa này là do Linda đưa tới cùng quần áo của anh hai hôm trước, lúc đó, Cố Thanh y ngửi thấy thích, liền đặt trên bàn, lúc dọn hành lí cho anh thì thuận tay để vào.

“Ba Giang.”

Tên nhóc trên giường đã tỉnh, áo phông cuộn lên đến ngực lộ ra cái bụng tròn nẳn trắng nõn, ngái ngủ ôm chăn lắc lư cái đầu gọi anh.

“Ừ.” Giang Nguyên mỉm cười, đi qua tựa vào bên giường xoa xoa đầu nhóc “Tỉnh chưa?”

Hôm qua Trì Uyên lúc đưa nhóc cho anh đã dặn dò Đâu Đâu tinh lực rất sung mãn, sáng sớm đã có thể quấn người.

“Vâng~ Lại… lại nhắm mắt một xíu là tỉnh ngay thôi ạ.” Đâu Đâu chép chép miệng, tựa vào người Giang Nguyên cọ cọ, mắt lại híp lại.

Giang Nguyên ôm đứa nhỏ mềm mại ấm áp, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ lắc lư lắc lư, khẽ cười.

“Người ba Giang thơm quá!” Đâu Đâu nắm vạt áo Giang Nguyên, híp mắt cười, lông mi vừa dài vừa đen in trên khuôn mặt trắng trẻo, cực kì xinh đẹp đáng yêu.

“Người Đâu Đâu cũng thơm mà.” Giang Nguyên ôm Đâu Đâu lên, cọ cọ mũi nhóc một trận xong mới ôm nhóc vào nhà vệ sinh lau mặt. Tối qua Trì Uyên đã đưa Đâu Đâu về nhà tắm rửa thay quần áo trước rồi mới tới, cho nên sáng nay Giang Nguyên cũng không cần thu dọn gì nhiều, chỉ yêu cầu khách sạn mang tới một cái bàn trải nhỏ cho trẻ em, cẩn thận đánh răng cho nhóc xong thì lấy khăn mặt giặt nước ấm xoa xoa mặt cho nhóc, cuối cùng mới nắm tay nhau đi ăn sáng.

Đúng chín giờ, Thẩm Quyện mang theo Trì Nhượng đến đón Đâu Đâu.bg-ssp-{height:px}

“Đêm qua làm phiền cậu rồi.” Thẩm Quyện lịch sự mỉm cười, đưa túi giấy trên tay cho anh. “Hôm nay công ty Trì Uyên có việc đột xuất nên không qua đây được, cậu ấy bảo tôi cầm thứ này đến cho cậu, là quà cho người yêu.”

“À, cảm ơn anh.” Giang Nguyên có chút ngạc nhiên nhận lầy túi giấy, ngẩng đầu lên thấy Thẩm Quyện gật gật đầu mới mở ra, phát hiện bên trong là hai cái hộp lớn nhỏ tinh xảo.

“Cái lớn là bánh cookie mấy hôm trước Tiểu Nhượng và Đâu Đâu làm, ăn ngon nên muốn mang tới tặng các cậu một ít nếm thử, còn hộp còn lại là lá trà, Trì Uyên nói người yêu cậu là giáo viên, bình thường vất vả, uống một chút có thể hạ nhiệt.”

“Phiền hà rồi.” Giang Nguyên cảm kích đóng túi giấy lại, để ở bên cạnh, gật đầu với Thẩm Quyện, mím môi như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ bình tĩnh nói một câu “Sau này, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Thẩm Quyện ưu nhã nhướn mày, không nói gì, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười.

Đâu Đâu ngồi bên cạnh chơi với Tiểu Nhượng, thấy Giang Nguyên và Thẩm Quyện cười, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ, xông lên ôm lấy chân Thẩm Quyện, há to miệng “Ba ba! Vừa nãy ba Giang muốn mới con với Tiểu Nhượng ăn kem!”

Thẩm Quyện sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, nuông chiều gật đầu “Trầm Đâu Đâu, con đếm xem tuần này con ăn kem mấy lần rồi.”

“Anh cũng đồng ý rồi mà.” Đâu Đâu chờ mong nhìn Tiểu Nhượng đang lạnh lùng đứng im, thấy cậu nhóc cũng khẽ gật đầu liền quay lại nhìn Thẩm Quyện.

Hai người dắt hai đứa trẻ đến bãi đỗ xe ngầm, dự định đến cửa hàng đồ ngọt gần đó.

Tình hình giao thông ở trung tâm thành phố những ngày cuối tuần rất tệ, Giang Nguyên ngồi ở ghế trước, nhìn đèn giao thông, bất giác ngẩn người.

Thẩm Quyện bẻ lái, nghiêng đầu thì lơ đãng thấy dưới mắt Giang Nguyên có chút vết thâm, thân thiết hỏi “Hôm qua Đâu Đâu quấy cậu sao? Ngủ không ngon à?”

“Không, không có.” Giang Nguyên nghe Thẩm Quyện nói mới đột nhiên tỉnh lại, miễn cưỡng cười “Đâu Đâu ngoan lắm.”

“Mà.. tổng giám đốc Thẩm… biết tình hình gì của nhà họ Giang không?” Giang Nguyên nắm chặt tay, các khớp xương trắng bệch, do dự lâu lắm mới hỏi ra lời.

“Mấy năm trước có hợp tác làm ăn với cậu, gần đây thì không có nữa.” Thẩm Quyện cũng không tò mò sao anh lại hỏi chuyện này, chỉ thẳng thắn nói ra.

“À, đúng nhỉ.” Giang Nguyên gượng cười gật đầu, thiếu chút nữa đã quên anh từng làm tổng giám đốc bốn năm “Vậy, những phương diện khác thì sao, mấy tin đồn trong giới thương nghiệp chẳng hạn?” Anh nhún nhún vai, mơ hồ nói.

Thẩm Quyện lắc đầu “Tôi không quan tâm lắm đến những chuyện ấy.” Tuy chị gái Thẩm Quyện có đôi khi sẽ nói mấy chuyện bát quái, thế nhưng anh không hay nghe lắm.

“Cảm ơn, không có chuyện gì.” Giang Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt không nhìn ra biểu tình. Thẩm Quyện ngồi cạnh chú ý thấy, quyết định lúc về sẽ đến hỏi chị mình ít chuyện xem sao, nếu như Giang Nguyên có gì khó khăn, chính mình cũng có thể giúp cậu ấy một chút.

Anh rất thích Giang Nguyên, lúc Giang Nguyên còn tại chức chính là lúc Zic và Giang thị hợp tác tuyệt vời nhất. Tuy là tâm trạng Giang Nguyên nhìn qua có chút không tốt, nhưng điều ấy không ảnh hưởng đến việc anh điều hành Giang thị.

Cho nên, sau khi Giang Nguyên bỏ Giang thị rời đi, Thẩm Quyện liền nảy ra ý tưởng —- Trì Uyên muốn phát triển hạng mục mới từ lâu, nhưng chưa tìm được người hợp tác tốt.

Chạy tới chạy lui, vất vả lắm Thẩm Quyện mới từ chỗ An Hòa lấy được cách liên lạc với Giang Nguyên, sau đó mới hẹn được người ra gặp mặt. Lúc vừa thấy Giang Nguyên, liền phát hiện anh giống như biến thành một người khác, vui vẻ thân thiết. Trì Uyên gặp mặt lần đầu tiên đã khẳng định đây là một người hợp tác thích hợp nhất. Càng không cần nói đến con trai mình vừa gặp đã nhận cha nuôi.

Nếu như Giang thị còn có khó khăn gì đổ lên đầu Giang Nguyên, thì chính là việc khiến Thẩm Quyện anh cảm thấy không vui nhất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio