Lúc Cố Thanh Y vác Lục Triếp vào cửa, đồng hồ điện tử trên bàn nhà cậu ta tinh một tiếng kêu ầm lên, khiến Cố Thanh Y giật mình hất thẳng người xuống đất.
Trong khi chìa khóa nhà hãy còn cắm trên cửa, Lục Triếp đã ngã sấp xuống thảm nhung mềm mại, ôm lấy gối ôm, dựa vào chân ghế sofa ngủ như cá chết. Khuôn mặt trẻ con bụ bẫm bị ép đến biến dạng.
Cố Thanh Y không có tâm trạng thu dọn giúp cậu ta, cho nên cậu đi thẳng vào phòng ngủ, ôm lấy cái chăn Lục Triếp chưa kịp gấp ban sáng, mang ra phủ lên thân người của kẻ hãy đang nằm trên mặt đất. Nhìn Lục Triếp dù say nhưng vẫn biết đường cuộn chăn quanh mình, chỉ để lộ quả đầu bù xù như tổ quạ xong, Cố Thanh Y mới yên tâm phủi tay quay về.
Vịn vào sofa nhặt di động rơi trên sàn nhà, một Cố Thanh Y luôn ngủ trễ, lúc này cũng thấy có chút mệt mỏi. Cậu ngáp một cái, vừa đứng dậy liền trợn mắt nhìn về phía cánh cửa đang mở rộng.
A! Cậu đứng yên bất động, chầm chậm chớp chớp mắt.
Hôm nay có vẻ như cậu thực sự uống say mất rồi.
Nếu không hơn nửa đêm sao lại có người đứng trên hành lang? Là trộm sao? Có tên trộm nào thấy người mà vẫn ngang nhiên như thế không…
Cố Thanh Y hơi nghiêng đầu, gắng sức mở to mắt nhìn. Đột nhiên cậu nghĩ, cái tên có dáng người như gấu đang đứng ngốc ra kia hình như hơi giống vị tiền nhiệm không muốn nhớ lại của cậu.
Ha? Lại còn đi qua đây? Hơn nửa đêm muốn giết người hay cướp của? Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng ngươi lớn lên giống bạn trai cũ của ta mà ta không dám báo cảnh sát nhé!
Thầy Cố trong lòng lo sợ, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh mà khoác áo khoác lên vai, vẻ mặt lãnh đạm nhìn thẳng kẻ kia nói “Anh à, anh đi nhầm chỗ rồi!” Người say nói rất chậm, nhả từng chữ từng chữ, mềm mại đến mức khiến người thương.
Tiếng Cố Thanh Y không nhỏ. Cậu vừa nói xong thì đèn cảm ứng sáng lên, ánh đèn vàng ấm áp khiến con mắt vốn đã nhìn quen bóng tối của Giang Nguyên nháy mắt không thích ứng kịp, con ngươi thu nhỏ lại lộ ra chút ít mờ mịt, ngoài khuôn mặt của người trước mặt thì anh không còn biết rời mắt đi đâu nữa.
Cố Thanh Y cứ thế mà đứng trước mặt anh, vẻ mặt hờ hững như hai người từ trước tới nay chưa từng quen biết nhau. Có lẽ do buổi tối uống rượu, hai má cậu ửng hồng, khiến cho làn da tái nhợt hút người đến cực điểm, ánh mắt vừa tỉnh vừa say mang theo hơi nước.
Cố Thanh Y khẽ mím môi, xác định người này đúng là người kia, cái vị tiền nhiệm không muốn nhớ lại nhà mình.
Cậu thở dài, giọng nói giống như bình thường vẫn nói, lịch sự đến mức giống như chưa từng quen biết người trước mắt “Anh à, anh thật sự đi nhầm chỗ rồi!”
Cậu nhớ tới mấy chuyện mà đồng nghiệp hay chia sẻ từ trang Thổ Tào Quân, liền cảm thấy tình huống lúc này của mình quả thực xứng đáng đứng top. Thậm chí đầu đề cũng không cần nghĩ nhiều mà có thể gọi luôn là người bạn trai đã chia tay thê thảm bốn năm trước ba giờ sáng đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà ta, là muốn giết người hay cướp của?
[Trang Thổ Tào Quân: một trang tâm sự kín gần giống như confession của mình]
Giang Nguyên cao hơn Cố Thanh Y không ít, quanh năm lại tập thể hình, cho nên vóc người anh trông cũng khỏe mạnh hơn cái dáng gầy gầy của Cố Thanh Y. Mỗi lần anh đứng trước mặt cậu, anh thật sự rất giống một bức tường hai mét nhỏ. Thế nhưng không hiểu sao Cố Thanh Y lại tự nhiên cảm thấy ánh mắt Giang Nguyên hôm nay hình như có chút đáng thương, bộ dạng cực kỳ giống với cô bé trong lớp hay tới tìm cậu khóc lóc kể lể vì kết quả học tập không được như mong đợi dù cô đã cố gắng rất nhiều.
Cố Thanh Y còn nhớ rõ câu cửa miệng của cô bé ấy là “Cái gì em cũng làm rồi nhưng môn chính trị không có yêu em!”
Cố Thanh Y thử đem những lời này đặt lên người Giang Nguyên, nhưng cậu ngay lập tức bị cái ý tưởng phi thực tế này làm cho nổi da gà, đành vội vã lắc lắc đầu xua đi.
Đẩy Giang Nguyên đang hồng hồng con mắt đứng bất động ra, Cố Thanh Y giống như không có việc gì mà rút chìa khóa ném vào trong, rồi sập cửa bên nhà Lục Triếp lại.
Cả quá trình, Giang Nguyên đều đứng sau lưng cậu, mỗi bước đều tận lực duy trì khoảng cách cm giữa hai người.
Cố Thanh Y liếc mắt nhìn anh, rồi lạnh lùng quay đầu đi, móc chìa khóa ra mở cửa nhà mình. Đợi khi vào nhà, cậu liền đóng sầm cửa lại.
Ai thèm quan tâm anh ta là bạn trai cũ hay bạn gái cũ chứ! Mình nhất định là uống say rồi sinh ra ảo giác. Sau khi chia tay, cuộc sống của Giang Nguyên tốt đến không thể tốt hơn nữa, làm sao có chuyện quay lại tìm cậu đây? Ngủ một giấc, mai tỉnh lại là cái gì cũng sẽ biến mất ngay thôi.
Mẹ nó, sao cửa lại không đóng được thế này?
Cố Thanh Y buồn bực cúi đầu, thấy trong khe cửa chèn một bàn tay. Cánh cửa nhà được chủ cũ đặt làm từ chất liệu gỗ tốt, cho nên trọng lượng tương đối nặng. Cậu nhìn bàn tay thon dài bị chèn đến biến dạng, bỗng nhiên có chút không đành lòng.bg-ssp-{height:px}
Cố Thanh Y hơi khom người xuống, dùng một tay giữ cửa, một tay khác thì cạy bàn tay đang cố sống cố chết bám vào cửa nhà mình của Giang Nguyên. Thế nhưng chủ nhân của cái tay kia lại không những không thuận theo ý cậu, mà trái lại còn nắm chặt lấy tay cậu, đánh chết cũng không buông.
Cố Thanh Y nghiêng người dùng sức ép lên cánh cửa. Sau khi nghe thấy Giang Nguyên bị đau mà kêu lên một tiếng, cậu thầm nghĩ chắc anh sẽ thả tay ra thôi.
Nhưng không! Hai người cứ giằng co qua lại như vậy gần năm phút, khiến men say của Cố Thanh Y tan đi gần hết, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà bay lên chín tầng mây.
Cậu đứng dậy, đá văng cửa nhà, khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng trầm tĩnh như bình thường “Giang Nguyên, anh còn như vậy tôi báo cảnh sát đấy!” Ngón tay Cố Thanh Y vẫn luôn bị Giang Nguyên nắm chặt, cho nên lúc nói ra câu này, cậu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự run rẩy từ anh.
Đèn cảm ứng lập lòe phát sáng, gió lạnh từ khe cửa mở hé luồn vào khiến Cố Thanh Y rùng mình. Do lúc nãy uống chút rượu, cộng thêm việc phải vất vả tha lôi Lục Triếp một đường lên lầu, cho nên cả người Cố Thanh Y có chút nóng. Thế nhưng ngón tay của Giang Nguyên lại giống như vừa bước ra từ trong tủ lạnh. Cảm giác buốt giá truyền thắng từ đầu ngón tay vào đến linh hồn cậu.
“Cố Thanh Y.” Giang Nguyên cúi đầu, nghẹn ngào nói.
“Anh lạnh lắm.”
Những lời này Cố Thanh Y rất quen.
Mấy năm đầu đại học, Giang Nguyên và Cố Thanh Y ở chung trong một gian phòng kí túc. Nhưng sau đợt quân sự năm nhất, nhờ một cậu bạn có gia cảnh khá giả khác trong phòng muốn ra ngoài tìm phòng ở riêng, phòng ngủ nhanh chóng biến thành ngôi nhà nhỏ của cả hai.
Thành tích của Giang Nguyên rất tốt, đầu óc lại nhanh nhẹn linh hoạt. Anh học bên hệ thống thông tin quản lí (), mới năm hai mà đã cùng các đàn anh trong trường đăng kí mở một công ty. Anh nói, dù sao đồ của nhà họ Giang anh cũng không động vào được, không bằng sớm tự mình tìm lối đi riêng. Sau này trên có mẹ già, cạnh có vợ hiền, dưới có con thơ, nhất định sẽ sống một cuộc sống vui vẻ, thoải mái.
Cố Thanh Y đương nhiên không cản. Cậu là dân học triết, tuy không hiểu nhiều về lĩnh vực này, nhưng cậu biết Giang Nguyên là người có tài. Do đó, lúc Giang Nguyên bận xã giao đến hừng đông mới về trường, ngoài đau lòng ra, cậu cũng chỉ biết chờ anh về để mở cửa cho anh.
Văn phòng công ty cách trường học không xa, nhưng công ty của Giang Nguyên vừa thành lập, có không ít việc cần giải quyết, tăng ca đến sáng là chuyện hết sức bình thường. Khi đó không còn xe bus, anh chỉ có thể đi bộ về.
Nửa đêm canh ba, Cố Thanh Y lo Giang Nguyên đi đường một mình xảy ra chuyện, nhất định bắt anh trên đường về phải gọi điện cho cậu. Từ phòng làm việc bắt đầu gọi, rồi hai người cứ thế trò chuyện, cho đến tận khi Giang Nguyên gõ cửa phòng kí túc mới thôi.
Thật ra lúc đi trên đường, có khoảng thời gian cả hai sẽ không nói gì, chỉ là Cố Thanh Y ngồi viết luận văn của mình, nghe tiếng hít thở đều đều của Giang Nguyên phía bên kia điện thoại mà cảm thấy an lòng.
Vào mùa đông, thời gian Giang Nguyên về nhà sẽ lâu hơn một chút. Cố Thanh Y xót anh, mỗi lần nghe anh nói tăng ca sẽ không tự chủ được mà không vui một lúc, sau đó không tình nguyện mà dặn anh nhớ mang khăn choàng, nhớ mặc áo khoác cậu đặt trong phòng làm việc của anh, nhớ đút tay trong túi áo cho ấm, nhớ uống nước ấm chứ không được uống nước đóng chai…
Giang Nguyên biết Cố Thanh Y không vui, cho nên trên đường về, anh sẽ không ngừng nói những câu tình cảm sến súa với Cố Thanh Y, khiến cậu dù đỏ mặt đến tận mang tai cũng không dám cúp máy.
Tận cho đến khi nghe được âm thanh trong điện thoại và trước mặt hòa vào nhau, Cố Thanh Y sẽ chạy ra mở cửa, sau đó, được một con gấu Bắc Cực ôm chầm lấy. Một tên khoác áo lông to bự chảng ôm chặt một cậu thanh niên gầy gầy chỉ mặc áo len, còn không quên thì thào làm nũng “Cố Thanh Y, anh lạnh.”
Sau khi khiến Cố Thanh Y đỏ bừng mặt xong, Giang Nguyên sẽ nhận được một cái hôn nhẹ của cậu, có khi còn có cả nước mật ong hâm nóng, ủ trong tay thì vừa đủ ấm, mà uống vào miệng thì lại không bị bỏng.
Nhưng giờ thì không!
Cố Thanh Y trừng mắt, lúc nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng mang theo ý cười châm chọc hiếm thấy.
“Lạnh? Vậy thì cút nhanh lên!”
Chú thích:
Ngành hệ thống thông tin Quản lí: Trong bối cảnh Công nghệ thông tin phát triển mạnh mẽ như hiện tại, ngành Hệ thống thông tin quản lý (MIS- Management Information Systems) là ngành học thu hút sự quan tâm của giới trẻ trong những năm gần đây. Đây cũng là tên gọi của một chuyên ngành khoa học. Ngành khoa học này thường được xem là một phân ngành của khoa học quản lý và quản trị kinh doanh. Hiểu một các đơn giản, Hệ thống thông tin quản lý là ngành học về con người, thiết bị và quy trình thu thập, phân tích, đánh giá và phân phối những thông tin chính xác cho những người soạn thảo các quyết định trong tổ chức – doanh nghiệp. Sau khi tốt nghiệp ngành Hệ thống thông tin quản lý, các kỹ sư cử nhân có thể đảm nhận nhiều vị trí công việc trong các cơ quan.