Buổi tổng kết hôm sau kết thúc vô cùng thành công.
Lúc Lục Triếp lên bục phát biểu, còn thiếu chút nữa là vấp chân ngã sấp xuống sàn, khiến mọi người cười ầm lên. Cầm lấy microphone hắng giọng một cái, microphone lại bị chập, loay hoay một lúc lâu mới đen mặt đọc xong bài viết, không hề du dương mềm mại giống như hôm qua đọc ở nhà.
Cũng không biết có phải do bị khuôn mặt khổ sở của Lục Triếp chọc hay không, mỗi câu nói trống rỗng trong bài phát biểu đột nhiên trở nên hài hước hơn, Lục Triếp mỗi lần đọc xong một câu lại phải đợi bên dưới yên tĩnh lại mới đọc tiếp được, thành ra thời gian phát biểu còn dài hơn cả thầy chủ nhiệm.
Cố Thanh Y ngồi ở hàng ghế giáo viên cười tít cả mắt.
Lúc Lục Triếp mặt nhăn như đóa hoa cúc đi xuống, nhìn thấy nụ cười tươi rạng rỡ của Cố Thanh Y thì tức đến cuộn tròn bản thảo lại giả vờ hùng hổ muốn đi lên đánh cậu.
Cố Thanh Y hôm nay hết khóa, quay lại trong đám học sinh, ăn mặc so với bình thường sinh động hơn một chút. Trên người là áo khoác màu xanh đen, bên trong là áo trắng, đơn giản sạch sẽ, mặt đeo một gọng kính to tròn mới mua, lúc cười còn có thể nhìn thấy dáng mắt.
Giang Nguyên trà trộn vào trong khu vực phụ huynh, ở giữa những ông bố bà mẹ đang không ngừng giơ máy chụp con mình, âm thầm ngắm vợ.
Đúng là đẹp thật.
Vốn dĩ, anh còn khiêng một cái máy ảnh chuyên dụng nhỏ tới, là do sáng nay Cận Kì Phàn phải đến buổi công bố sản phẩm kín đáo đưa cho anh, vẻ mặt nghiêm túc nhờ vả anh quay lại đoạn Lục Triếp phát biểu cho anh ta. Giang Nguyên không phụ lòng người nhờ, sau khi tiễn Cố Thanh Y vào trường xong liền canh ở cửa nhỏ của hội trường, bày ra cái giá ba chân phía sau đoàn người.
Học sinh phụ trách chụp ảnh vừa hay là lớp trưởng lớp Cố Thanh Y, lúc nhận ra Giang Nguyên, còn nhỏ giọng kêu một tiếng sư nương. Giang Nguyên nắm vai cậu nhóc, thương lượng “Nhóc giúp chú quay lại tất cả, chú mời nhóc cốc cafe, sao hả?”
“Không thành vấn đề ạ!” Tên nhóc kia giơ tay làm dấu ok, biểu thị cứ giao cho mình.
Hiện giờ, Giang Nguyên cảm thấy ý tưởng này đúng là quá tuyệt.
Đến lúc đó bảo Cận Kì Phàn cho mình một bản, đợi vợ đi Đức rồi còn có cái để mà nhìn hình nhớ người.
Cố Thanh Y đi đầu tháng ba, đúng lúc trang web của Giang Nguyên bước vào giai đoạn mở rộng, điều này khiến anh mất đi cơ hội được theo Cố Thanh Y qua đó một thời gian.
Cho nên gần đây, anh giống như bị điên mà ra sức thu thập ảnh chụp và video về Cố Thanh Y, bình thường không có việc gì cũng giơ máy chụp cho Cố Thanh Y một bức chân dung lớn.
Cố Thanh Y tuy bất lực nhưng cũng thương anh, lần nào cũng phối hợp, chỉ trừ lần Giang Nguyên đưa cho cậu cái váy giả làm Dương Quý Phi là tức giận đạp anh xuống giường, còn đâu thì mọi thứ đều tốt, chuyện ra nước ngoài cũng chuẩn bị chu đáo.
Phòng thuê ở thành phố B cũng đến hạn hết hợp đồng, sau bốn năm thuê sáu tháng một, cuối cùng, Cố Thanh Y cũng nói với chủ nhà sẽ không còn sang năm nữa. Chủ nhà nhìn Giang Nguyên ở cạnh, vỗ vỗ vai ý hiểu. Trước năm mới, hai người chọn được một căn hộ ở thành phố A, kí hợp đồng tại chỗ luôn. Mà khéo là, cả hai cũng gặp Lục Triếp đang ở đó xem phòng, hai đôi chồng chồng thương lượng với nhau, quyết định lại tiếp tục làm hàng xóm đối diện.
Cận Kì Phàn làm việc ở thành phố A, Lục Triếp thuận theo anh, cũng từ chức ở Khải Hành, quay về thành phố A nhận làm gia sư cho một gia đình.
Ngày hai mươi chín Tết năm đó, Cố Thanh Y và Giang Nguyên chuyển xong chút hành lí cuối cùng, gửi con trai vào cửa hàng chăm sóc thú cưng ở thành phố A, hai người lại quay lại căn nhà cũ ở thành B.
Tuy trong thành phố cấm đốt pháo, nhưng không khí Tết trong khu chung cư vẫn rất rõ rệt. Ngoài đèn lồng nhỏ, trên cây còn treo vài cái đèn nhấp nháy to, ở giữa giăng một tấm băng dôn chúc mừng năm mới bị gió thổi lắc lư lắc lư. Trên quảng trường nhỏ mở bài hát Cung hỉ phát tài âm lượng lớn, kèm theo tiếng chạy nhảy nô đùa của lũ trẻ, nghe thật náo nhiệt.
So ra, hai người nắm tay nhau đứng ở phía rừng cây, cảnh vật lại yên tĩnh hơn nhiều.
Cố Thanh Y nắm tay Giang Nguyên, giống như ôm một chú chó ấm áp, giống như rất nhiều lần trước đây, leo lên cầu thang.
Giang Nguyên lười biếng, hầu như dồn hết trọng lượng lên Cố Thanh Y, mình thì nhe răng cười, đi sau Cố Thanh y mấy bậc thang, nhắm mặt hát luyên thuyên. “Cải trắng nhỏ à ~ héo tàn trong đất ~ hai tám tuổi đời ~ vẫn chưa lấy chồng ~..” ()
Tiếng hát không thể coi là dễ nghe của Giang Nguyên vang lên, khiến Cố Thanh Y bật cười, đi trước ra sức lôi Giang Nguyên cũng như đang kéo lại phía sau “Đừng ở trước cửa nhà người ta mất mặt nữa, muốn gào về nhà rồi gào!”
Vất vả lắm mới kéo được người lên đến tầng ba, Cố Thanh Y đang định mở cửa, người phía sau đã đột nhiên ôm lấy cậu.
Cố Thanh Y ngừng tay, quay lại cọ cọ mũi Giang Nguyên “Hửm?”
Giang Nguyên đảo khách thành chủ, nắm lấy vai Cố Thanh Y dán lên cửa, nghiêng đầu, cúi xuống nhắm đến môi Cố Thanh Y, nhưng vẫn giữ khoảng cách chưa đến một cm.
Lúc tối, hai người đều ăn món tráng miệng là đồ ngọt, Cố Thanh Y thậm chí còn ngửi thấy mùi vị matcha trong hơi thở của Giang Nguyên.
“Làm gì nha.” Cố Thanh Y liếm môi, nhướn mày.bg-ssp-{height:px}
Hôm nay Lục Triếp và Cận Kì Phàn ở lại thành phố A, không sợ đột nhiên có người về sẽ ngại ngùng. Mặt khác, tầng ba vừa hay là tầng cuối cùng không dùng thang máy, ngoại trừ cái camera đã hỏng trong góc phòng ra thì hoàn toàn không sợ bị người nào vật nào nhìn thấy.
Giang Nguyên xấu xa mỉm cười “Làm em.”
Cố Thanh Y bật cười, nhún vai. Đột nhiên cậu đẩy Giang Nguyên ra, vặn chìa khóa mở cửa chạy ào vào nhà, cuối cùng còn không quên rút chìa, nhốt Giang Nguyên ở ngoài.
“A, Cố Thanh Y! Hẹn tình không còn thì vẫn còn ái tình nha! Em không thể trở mặt như thế nha!” Giang Nguyên ở ngoài lớn tiếng gõ cửa.
Cố Thanh Y đứng ở cửa, nhòm qua mắt mèo nhìn một chút, đột nhiên thấy một mảnh đen đen trắng trắng gì đó, sợ đến bồm bộp vỗ ngực một lúc mới đoán ra chắc là mắt của Giang Nguyên.
“Không mở!” Cố Thanh Y cũng chưa đổi dép, đứng ở huyền quan giằng co với Giang Nguyên.
“Haiz.. Đáng thương cho người mới hai tám cái xuân xanh là anh đây, muốn cùng thiếu niên là em ân ái vợ chồng một chút mà lại bị từ chối, đúng là bi thảm, quá quá bi thảm!” Ngoài cửa có tiếng bước chân, Cố Thanh Y úp sấp trên cửa nhìn nhìn, phát hiện Giang Nguyên ngồi xuống bậc thang bên cạnh.
Cậu mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn Giang Nguyên đang chống cằm.
“Em biết không, hôm đó anh tới tìm em, chính là ngồi ở đây.” Giang Nguyên chỉ bậc thang dưới mông.
Cố Thanh Y mở to hai mắt, mở nửa cửa, dựa lên nghe anh nói tiếp.
“Anh ngồi đây đến tận hừng đông, vẫn luôn nghĩ, vì sao Cố Thanh Y lại không để ý đến mình?” Giang Nguyên nghiêng đầu nhìn cậu cười “Lúc đó thật là mẹ nó lạnh, thế mà em cũng không thèm đắp cho anh cái áo, để gió thổi đóng băng cả tóc anh luôn.”
Cố Thanh Y nhíu mày, không phủ nhận.
“Lúc đó anh tức muốn chết đi được, còn tưởng Lục Triếp là tình nhân nhỏ mới của em, lúc thấy em với cậu ta lần đầu tiên, anh còn quyết tâm phải đấm cho tên đó răng rơi đầy đất, không hủy mặt không được. Nhưng mà thật may, thấy em không dịu dàng với cậu ta một tí nào, anh liền yên tâm.”
Cố Thanh y bật cười, nghĩ một lúc, phát hiện đúng là mình không quan tâm chăm sóc cho Lục Triếp một tí nào. Ném người vào nhà xong liền coi như hết chuyện.
“Nhưng dù sao thì em cũng không mở cửa cho anh, ôi, tay anh đau nha, trái tim thật lạnh lẽo nha!”
Cố Thanh Y nghe Giang Nguyên oán giận, trong lòng cũng nhớ lại ngày hôm đó.
Chính là một ngày giống như mọi ngày, tan làm về nhà nhưng lại thấy một tên bạn trai cũ ngu ngốc đứng trước cửa.
“Lại đây, nói cho anh một bí mật.” Cố Thanh Y vẫy tay gọi Giang Nguyên.
Giang Nguyên giả vờ đứng không vững, lảo đảo ngã vào lòng Cố Thanh Y, ngẩng đầu nhìn cậu “Hửm?”
Cố Thanh Y đóng cửa, quay người áp Giang Nguyên lên tường, nắm cằm anh hôn lên.
“Thật ra hôm đó em có nhìn thấy anh dưới nhà.”
“Hả?”
“Một tên ngốc đen xì đứng cạnh thùng rác.”
“Ha.” Giang Nguyên cười cười ôm cổ Cố Thanh Y “Sau đó thì sao? Không để ý anh?”
“Lúc đó em nghĩ nhất định là em uống say rồi. Còn nếu không say, em nhất định…”
“Nhất định cái gì?” Giang Nguyên nhìn đôi mắt sáng màu của Cố Thanh Y, trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ từ ngoài vào, chiếu lên mắt Cố Thanh Y, trong đó, toàn là hình ảnh của anh.
“Em nhất định phải nhặt cái tên bạn trai cũ ngốc nghếch ấy về.”
() Bài hát Giang Nguyên hát là bài hát 小白菜, một bài hát dành cho thiếu nhi của Trung Quốc, bài hát nói về một cô bé mới hơn , tuổi đã mất mẹ, về sau cha cô bé lấy vợ mới, ba năm rưỡi sau sinh được một đứa con trai, cuộc sống của cô bé rất khổ sở. Tuy nhiên trọng điểm ở đây là Giang Nguyên hát nhạc chế Lời bài hát nguyên gốc phải là “mới hai, ba tuổi đã không còn mẹ”, Giang Nguyên hát thành “đã hai tám tuổi, vẫn chưa lấy chồng.” Nguyên bản anh hát là vẫn chưa thành gia, nhưng để nó dễ hiểu thì mình chuyển thành lấy chồng