EDIT: CHANHH
CHƯƠNG : ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG
Nó đã thành công đánh lạc hướng người chơi! Nó luôn ở đây, ẩn nấp đâu đó chờ thời cơ, nó muốn một lưới bắt hết tất cả bọn họ!
Hoàng Tư Văn hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, trong bóng tối mờ mịt cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen chậm rãi bò lên người mình!
Cái lạnh buốt mang theo đau đớn khiến Hoàng Tư Văn tỉnh táo lại. Trong lòng không khỏi hối hận tại sao vào thời điểm này cô lại bùng nổ cảm xúc, không màng đến sự an toàn của mọi người. Vì lí do này cô đã bị bọn họ từ bỏ!
Hoàng Tư Văn bắt đầu kịch liệt vặn vẹo, vùng vẫy dữ dội. Do trước đó cô có hành vi la mắng, xúc phạm người khác nên ngoài việc bị trói tay chân, miệng còn bị nhét vải và dùng băng keo trong suốt dán lên. Lúc này cô ô ô nỗ lực phát ra âm thanh hy vọng có thể thu hút sự chú ý của người khác.
Người gần nhất với cô là Trình Soái, sau đó mới là Yến Nam Thụy. Cả hai chỉ cách cô ba, bốn bước chạy.
Nhưng vì Hoàng Tư Văn hầu như luôn ở trong trạng thái này sau khi bị trói nên việc kịch liệt vặn vẹo của cô chỉ khiến Trình Soái mất kiên nhẫn.
Vào thời điểm đó, Yến Nam Thụy càng thêm chú ý đến động tĩnh bên ngoài và của các thành viên khác, cũng không đặc biệt chú ý đến sự giãy giụa trước đây và bây giờ của Hoàng Tư Văn có gì khác biệt.
Thành thật mà nói thật sự rất khó để nhận ra sự khác biệt, ngoại trừ việc bóng đen đã dần dần lan đến ngực của Hoàng Tư Văn!
Khi Yến Nam Thụy nhận ra có điều gì đó không ổn, bóng đen đã quấn chặt cổ Hoàng Tư Văn. Thời gian thực sự chỉ mới trôi qua khoảng hai mươi giây.
Yến Nam Thụy lập tức cảnh báo đồng đội sau đó chạy đến bên cạnh Hoàng Tư Văn nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi mắt Hoàng Tư Văn càng lúc càng trừng lớn nhưng hơi thở càng ngày càng yếu đi.
Hắn căn bản không biết làm cách nào để cứu cô ấy! Thứ quái vật ngoài dự đoán này khiến Yến Nam Thụy không thể nào xuống tay!
Dự đoán ban đầu về mọi thứ của Yến Nam Thụy đã được hắn sắp xếp triển khai đâu vào đấy đột nhiên mất hết tác dụng. Thậm chí còn trở thành chướng ngại cho mọi người trong đội! Thử hỏi có cách nào để đối phó với một cái bóng?
Ngay sau đó, Yến Nam Thụy gần như không có thời gian để suy nghĩ, bóng đen nhanh chóng tách khỏi thân thể Hoàng Tư Văn trượt về phía Yến Nam Thụy. Tốc độ của nó còn nhanh hơn trước, mà Hoàng Tư Văn đã hoàn toàn không còn cử động.
Yến Nam Thụy nhanh chóng quyết định xoay người bỏ chạy. Hắn vòng qua giá sách cố gắng thoát khỏi bóng đen lại phát hiện bóng đen trực tiếp từ dưới đất xuyên thẳng về phía hắn. Giá sách không gây trở ngại gì cho hành động của nó.
Không lâu sau, bóng đen đã bắt kịp Yến Nam Thụy.
Yến Nam Thụy rơi vào đường cùng quay lại bắn một phát vào cái bóng, hắn vốn dĩ cũng không ôm kỳ vọng gì. Hắn không nghĩ rằng một vật thể vô hình như cái bóng có thể bị công kích bằng một thứ hữu hình như viên đạn. Phát súng vừa rồi cũng chỉ như quán tính của hắn khi bị thứ gì đó đuổi theo.
Thật bất ngờ, viên đạn chạm tới mặt đất liền bắn ra tia lửa, bóng đen kia nhanh chóng né tránh!
Nó trốn, có nghĩa nó đang sợ!
Có lẽ công kích vật lý đối phó được với loại quái vật mới thăng cấp này! Yến Nam Thụy cảm thấy bình tĩnh hơn.
"Mọi người chạy mau! Chạy xuống lầu dưới trước!" Yến Nam Thụy hô to về phía những người khác, hắn đưa ra chỉ thị.
Ban đầu hắn dự định dùng chính mình làm mồi nhử dụ cái bóng rời đi để kéo dài thời gian cho mọi người trốn thoát. Nào biết bóng đen dường như có ý thức. Sau khi tránh được viên đạn của Yến Nam Thụy, tựa hồ đối với viên đạn có chút sợ hãi nên đã không tiếp tục truy đuổi hắn vì hắn có vũ khí trong tay mà lựa chọn tấn công những người gần nó nhất.
Những người khác hoảng loạn chạy sau khi Yến Nam Thụy đưa ra lời cảnh báo. Vì từ đầu đến cuối họ không hề nhìn thấy con quái vật nào, bọn họ chỉ biết có quái vật đang đến nên chỉ chạy loạn mà không biết chuyện gì đã xảy ra hay phải tránh né thứ gì.
Họ không có mục tiêu chạy trốn mãi cho đến khi Yến Nam Thụy đưa ra chỉ thị chạy xuống lầu dưới.
Mục tiêu thứ hai mà bóng đen lựa chọn là Lý Bân, người bị Hoàng Tư Văn bắn trượt vào tai sau cuộc xung đột bên ngoài thư viện. Có lẽ mùi máu trên cơ thể hắn đã khơi dậy hứng thú của cái bóng, cái bóng bắt đầu đuổi theo Lý Bân.
Lúc này đã có vài người vội vàng chạy xuống lầu, còn vài người còn lại cũng đang chạy lung tung trên lầu hai. Lý Bân đã sớm tự mình phát hiện có một bóng đen to lớn đang lao về phía hắn. Bản năng cầu sinh khiến hắn dùng hết sức mà chạy.
Hắn chạy quanh các giá sách nhưng giá sách ở lầu hai vốn dùng để đối phó với Người Xử Phạt nay đã trở thành chướng ngại vật cản trở bọn họ chạy trốn!
Bóng đen không hề bị trở ngại chút nào mà xuyên qua mặt đất, nó càng lúc càng đến gần, nó sắp đuổi kịp hắn! Lý Bân vội vàng đẩy ngã giá sách, tất cả đều làm theo bản năng, hắn không nghĩ ra được bất kì công kích nào khác. Nhưng mà bóng đen mặc dù đã bị giá sách đập trúng nhưng nó lại tránh được lần nữa!
Lý Bân lúc này không nhận ra được điều gì, theo bản năng chỉ biết có lẽ mình đã tránh được một kiếp. Trong đầu hắn không suy nghĩ được vấn đề nào khác ngoài việc chạy trốn! Phải chạy trốn!
BẢN EDIT NÀY ĐƯỢC ĐĂNG TẠI CHANHHSIUNHUN.WORDPRESS.COM VÀ truyenwiki.com: ChanhhSiuNhun, NẾU CÓ XUẤT HIỆN Ở NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP. XIN CẢM ƠN!
Vừa lúc Yến Nam Thụy chạy tới cứu viện kịp thời, Lý Bân mới nhận ra công kích vật lý có thể có hiệu quả với bóng đen!
"Bóng đen chính là Người Xử Phạt. Khi nó xuất hiện mọi người hãy đẩy ngã giá sách hoặc tấn công nó bằng vũ khí trong tay!" Yến Nam Thụy chỉ có thời gian kịp hướng dẫn, cũng không kịp giải thích thêm điều gì trong tình huống này.
Vì thế không lâu sau, âm thanh giá sách sập xuống không ngừng truyền ra từ lầu hai. Chính âm thanh lộn xộn này đã thu hút sự chú ý của ba người Tề Tư Nguyên ở trên lầu, khiến họ quyết định đi xuống thăm dò.
Dưới sự nhắc nhở của Yến Nam Thụy, hầu như tất cả mọi người trên lầu hai đều sơ tán xuống lầu dưới. Trình Soái là người chạy cuối cùng nhưng khi hắn chạy đến đầu cầu thang thì bóng đen đã đuổi kịp. Theo đà đó, nó chuẩn bị tiếp tục tấn công xuống lầu dưới.
Trình Soái bất đắc dĩ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại cầu thang để ngăn bóng đen xuống lầu nhưng bóng đen tốc độ so với hắn nhanh hơn nhiều, hắn nhanh chóng đã bị nó đuổi theo. Vũ khí ban đầu hắn cầm trên tay đã mất trong cuộc hỗn loạn vừa rồi.
Không có vũ khí tấn công, gặp nạn cũng chỉ có thể cầu cứu cho nên thời điểm hắn gặp được Tiếu Mạc Hàng liền xảy ra một màn khủng bố mà cả ba người Tề Tư Nguyên đều tận mắt nhìn thấy.
Yến Nam Thụy nhìn thấy Trình Soái quay lại và chạy lên lầu. Ban đầu là hắn chạy trước Trình Soái, hắn thậm chí không nghĩ tới bóng đen lại xảo quyệt như vậy. Động tác trườn xuống cầu thang chỉ để đánh lạc hướng mọi người, sau đó bóng đen cũng quay lại đuổi theo con cừu lạc đàn.
Lúc đó Yến Nam Thụy chỉ kịp hô với Vệ Quốc Cường ở phía trước:
"Xuống tầng hầm, nơi đó an toàn, mọi người ở đó chờ tôi. Tuyệt đối không được bật đèn." Sau đó chạy lên lầu giải cứu Trình Soái.
Đây là những gì đã xảy ra trên lầu hai.
Đến bây giờ Yến Nam Thụy mới có thời gian giải thích cho mọi người lý do tại sao hắn lại muốn đến tầng hầm.
"Nơi nào có ánh sáng thì cái bóng mới xuất hiện. Do đó tôi nghĩ tầng hầm tối tăm là nơi an toàn." Yến Nam Thụy kết luận.
Những người khác thở phào nhẹ nhõm khi nghe được những lời này, những tiếng thở như vậy nối tiếp nhau trong tầng hầm hết đợt này đến đợt khác.
Nhưng trong bóng tối hai hàng lông mày của Tề Tư Nguyên càng nhíu chặt hơn, càng lúc càng tức ngực. Ngay từ đầu cậu đã cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng lại không biết đó là chỗ nào.
Đại não Tề Tư Nguyên nhanh chóng lọc ra từng thông tin hữu ích, sau đó nhip thở của cậu tăng lên.
"Ngoại trừ hành lang, các người bật đèn ở lối đi trên lầu hai phải không?"Tề Tư Nguyên hít sâu một hơi, cơn tức ngực không hề thuyên giảm chút nào, cậu vừa thở dốc vừa hỏi.
Tiếu Mạc Hàng có chút lo lắng cho Tề Tư Nguyên. Kể từ khi vào tầng hầm, trạng thái của cậu hoàn toàn khác với trước đây, anh không yên tâm nên gần như luôn ở bên cạnh cậu.
Lúc này Tiếu Mạc Hàng có thể cảm nhận được sự bất an của Tề Tư Nguyên, anh không nhịn được vươn tay ra nắm lấy tay cậu.
"Đúng vậy, chúng ta không thể đi trong bóng tối được mà lầu hai lại có quá nhiều chướng ngại vật, vì vậy tôi đã bật tất cả đèn nhỏ trên các lối đi để tránh trong bóng tối chúng ta tự làm loạn trận tuyến." Yến Nam Thụy đáp.
Đèn nhỏ ở lối đi lầu hai là loại đèn ngủ LED tròn thường thấy trong nhà, độ sáng chỉ khoảng oát, cứ cách vài mét lại có một bóng đèn, nó không quá sáng nhưng đủ để mọi người dễ dàng chạy trốn.
Đây hẳn là một kế hoạch và ý tưởng hay nếu Người Xử Phạt ở vòng này giống Người Xử Phạt ở hai vòng trước!
BẢN EDIT NÀY ĐƯỢC ĐĂNG TẠI CHANHHSIUNHUN.WORDPRESS.COM VÀ truyenwiki.com: ChanhhSiuNhun, NẾU CÓ XUẤT HIỆN Ở NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP. XIN CẢM ƠN!
Tiếu Mạc Hàng phát hiện một điều, ban đầu là chính anh nắm tay Tề Tư Nguyên trước nhưng sau khi Yến Nam Thụy nói xong, tay của anh lại bị Tề Tư Nguyên gắt gao nắm chặt.
Thần kinh Tề Tư Nguyên lúc này căng thẳng cực độ nên lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi. Tiếu Mạc Hàng bên cạnh cảm giác được thanh âm của Tề Tư Nguyên đang run rẩy:
"Cái bóng đen kia có ý thức?"
"Phải, cậu đoán không sai." Yến Nam Thụy bình tĩnh nói với giọng lạnh lùng:
"Từ những đòn tấn công của nó, chúng ta có thể đoán được thứ này có ý thức riêng lại còn rất xảo quyệt. Về mức độ nhận thức, suy nghĩ của nó tới đâu tôi vẫn chưa thể đoán ra được. "
Tề Tư Nguyên lại hít một hơi thật sâu, khắp người cậu nổi da gà hết lên còn da đầu thì tê dại, cậu càng nắm tay Tiếu Mạc Hàng chặt hơn. Trong tình huống này cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều, hoàn toàn theo bản năng nắm chặt tay người bên cạnh.
Một giây kế tiếp sau khi thở xong, cậu xoay người kéo Tiếu Mạc Hàng chạy về hướng thoát hiểm!
Tề Tư Nguyên luôn chú ý đến phương hướng trong bóng tối để tránh bị lạc khi xảy ra trường hợp khẩn cấp!
"Chạy! Mọi người mau chạy tới đại sảnh! Chạy tới hành lang! Chạy tới nơi có ánh đèn!" Tề Tư Nguyên hô lên khi chạy được mấy mét.
Tay của Tiếu Mạc Hàng bị Tề Tư Nguyên nắm lấy gắt gao, sự chú ý của anh vẫn luôn đặt trên người cậu. Tề Tư Nguyên vừa cử động anh cũng lập tức di chuyển theo, hành động của họ gần như đồng bộ với nhau. Động tác của Tiếu Mạc Hàng càng nhanh hơn sau khi đoán được suy nghĩ của Tề Tư Nguyên, anh kéo Tề Tư Nguyên chạy vội.
Phương Chi Du không thuộc loại người hay dùng đầu óc giải quyết vấn đề nhưng phản ứng của hắn rất nhanh nhạy. Hắn luôn tin tưởng quyết định của Tề Tư Nguyên, dù sao cho tới bây giờ cậu ấy vẫn chưa đưa ra phán đoán sai lầm nào.
Cho nên khi hắn phát hiện Tề Tư Nguyên và Tiếu Mạc Hàng cùng nhau chạy, hắn cũng chạy theo hai người họ mà không hề nghĩ ngợi.
Những người khác lúc này vẫn đang sững sờ, ngay cả Yến Nam Thụy cũng phải hỏi lại:
"Cậu nói gì?"
Không có nhiều thời gian để giải thích, Tề Tư Nguyên cũng biết mình không phải Yến Nam Thụy, trong nhóm người này cậu không có quyền chỉ huy, nếu cậu không giải thích rõ ràng thì mọi người chưa chắc sẽ nghe theo.
Cho nên cậu một bên chạy một bên hô to:
"Cậu đoán sai rồi, đây là âm mưu của Người Xử Phạt. Nơi nào có ánh sáng nơi đó sẽ có cái bóng! Nhưng nơi không có ánh sáng thì tất cả đều là bóng tối!"
Sau khi Tề Tư Nguyên nói xong, Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du vốn chỉ chạy theo cậu trong nháy mắt liền bừng tỉnh!
Câu nói cuối cùng vừa rồi của Tề Tư Nguyên thật sự quá khủng bố!
Đây là âm mưu của bóng đen!
Nơi không có ánh sáng thì tất cả đều là bóng tối!
Tầng hầm là địa bàn của nó! Đây là âm mưu của nó!
Nó đã thành công đánh lạc hướng người chơi! Nó luôn ở đây, ẩn nấp đâu đó chờ thời cơ, nó muốn một lưới bắt hết tất cả bọn họ!