Đi lên lầu, Mộc Thanh Khê vội vàng chạy đi lấy đá chườm lạnh cho anh.
Ngũ Nguyệt ngồi xổm bên cạnh tò mò quan sát hai người, thấy họ không để ý đến nó, nó tự biết chẳng có gì thú vị, sau đó thì chạy biến đi chỗ nào không hay.
Mộc Thanh Khê lấy đá trong tủ lạnh ra, cô kéo tay Hàn Tại lại rồi cẩn thận chườm đá cho anh.
Khoảnh khắc viên đá lạnh toát chạm vào mu bàn tay khiến anh phải kêu lên một tiếng.
Trong lòng Mộc Thanh Khê vẫn còn lo lắng: "Chúng ta đến bệnh viện xem thử đi."
Lúc này, sắc mặt của anh trông khá hơn nhiều, anh nói: "Không cần, chỉ sưng lên một tí, không quá nghiêm trọng, qua một đêm sẽ ổn."
Cô thấy thái độ kiên quyết của anh nên cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa: "Thôi được rồi, nếu không ổn, ngày mai chúng ta đến bệnh viện."
Mộc Thanh Khê cúi đầu, nghiêm túc chườm đá cho anh, cô chỉ sợ không cẩn thận sẽ khiến anh đau.
Dáng vẻ cô rất chăm chú, đôi mắt cũng rũ xuống. Hàn Tại nhìn ngơ ngẩn, thực ra vết thương nhỏ này trước nay chưa từng có ai để ý giống cô, ngay cả mấy lần anh chịu vết thương nặng gấp mấy lần cái này bản thân cũng không hề để ý.
Trong tim anh đột nhiên được thứ gì đó lấp đầy.
Ngoại hình của Mộc Thanh Khê không phải quá xinh đẹp nhưng lại rất dễ nhìn, làn da cô trắng nõn, dưới ánh đèn tựa như sáng lên. Hàn Tại bỗng đưa tay véo má cô.
Mộc Thanh Khê rõ ràng rất kinh ngạc, cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
Hàn Tại véo má thành công, anh nở một nụ cười thỏa mãn rồi lắc đầu: "Không có gì."
Cô khẽ vuốt má một cái, cảm thấy thật khó hiểu rồi lại cúi xuống tiếp tục chườm đá cho anh.
Cũng may cô chườm đá cho anh một lúc thì vết sưng đỏ tiêu đi rất nhiều, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Hôm nay anh ở lại đây đi."
Anh dường như thấy rất khó tin, hỏi lại: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
"Em thế này là muốn chịu trách nhiệm với tôi?"
"Đúng vậy." Ai bảo do cô khiến anh thành thế này.
Anh nghe vậy thấy rất đặc ý nhưng ngoài mặt vẫn cố tình nói: "Lần này không phải tôi mặt dày không đi mà là em muốn giữ tôi lại."
Mộc Thanh Khê vội vàng gật đầu: "Được, được là tôi chủ động giữ anh lại, nhưng lúc nào tay anh ổn thì phải đi."
Anh vui vẻ đồng ý: "Được."
"Anh đã ăn cơm chưa?"
Anh nhanh chóng bày ra vẻ mặt đáng thương: "Vẫn chưa ăn, em vừa nói làm tôi thấy giờ đói thật."
Cô bó tay nói: "Để tôi đi nấu cơm, dù sao tôi cũng chưa ăn."
Hàn Tại ngồi trên ghế sô pha, anh vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của Mộc Thanh Khê ở trong bếp.
Trên người Mộc Thanh Khê đeo một chiếc tạp dề hoa đơn giản, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên người cô. Hàn Tại không nhớ rõ lần cuối cùng có người bận rộn vì mình là lúc nào. Anh cố gắng tìm kiếm những mảnh ký ức nhỏ nhoi ở trong tâm trí nhưng lại chẳng thể ghép được hình ảnh tương tự, nó dường như đã là chuyện của thế kỷ trước.
Hàn Tại thở dài ở trong lòng, chế giễu ngôi nhà lạnh lẽo mà mình cố gắng gìn giữ. Có lẽ ở lại nơi này cũng là một ý tưởng không tồi.
Mấy món ăn đơn giản thường ngày được bưng lên bàn, Mộc Thanh Khê gọi Hàn Tại vào ăn.
Cô nắm lấy tay trái của anh, cẩn thận nhìn qua một lượt, vết sưng đỏ trên mu bàn tay đã giảm đi không ít: "So với lúc nãy đã khá hơn nhiều rồi, anh ngồi xuống ăn cơm trước đi."
Hàn Tại ngồi xuống, anh nếm thử vài món cô làm rồi bình luận: "Ừm, mùi vị cũng không tệ."
Nói xong anh nhìn cô đề nghị: "Em có thể suy nghĩ đến việc làm đầu bếp riêng của tôi không?"
"Anh có chắc mình đủ khả năng mời được tôi?"
Hàn Tại đưa tay sờ lên khuôn mặt đẹp trai của mình: "Tôi có thể dùng mặt trả công."
Cô liếc anh một cái từ trên xuống dưới sau đó lắc đầu: ".. Tôi không cần." Mặc dù sắc đẹp của anh ta đủ để ăn thay cơm.
".. Sao lại thế chứ?"
Mộc Thanh Khê nhắc nhở anh không thương tiếc: "Anh định ăn vạ ở đây không chịu đi?"
Hàn Tại chột dạ cười: "Chẳng lẽ có một người đẹp trai như tôi để em" nuôi "[] mà em không lại không vui à? Người khác muốn còn không được đâu đấy."
[] (Nguyên bản là) Kim ốc tàng kiều: Ý chỉ nhà sang trọng giấu người đẹp, xuất phát từ tích xưa của Hán Vũ Đế và Trần A Kiều.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú đấy. Anh nên tìm người khác vui vẻ đi."
"Em không cần phải kết luận vội vàng như vậy, nói không chừng tôi sẽ thành công bước vào nhà em."
Nhìn vẻ mặt của Hàn Tại như vậy Mộc Thanh Khê thật sự không biết anh đã lấy sự tự tin ở đâu ra nữa.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không để chuyện như vậy xảy ra đâu."
Anh chỉ cười không nói thêm lời nào, cúi xuống tiếp tục ăn cơm.
Rửa bát vốn là nhiệm vụ của Hàn Tại nhưng bây giờ tay anh đang bị thương nên mất một cơ hội biểu hiện.
Mộc Thanh Khê thu dọn xong thì đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Thấy Hàn Tại đang tập trung xem TV, Mộc Thanh Khê ngập ngừng hỏi: "Tại sao anh không về nhà?"
Ánh mắt Hàn Tại nhìn vào TV chăm chú, anh hờ hững trả lời: "Chẳng phải tôi đã nói với em, tôi vừa đang bỏ nhà đi trốn rồi à."
Dù là ai nghe anh nói vậy đều biết anh qua loa cho xong, cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Anh có thể trả lời tôi hẳn hoi được không? Hay anh muốn đuổi anh ra khỏi nhà ngay bây giờ?"
Cuối cùng Hàn Tại cũng rời mắt khỏi TV nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt anh trong veo, sâu thẳm giống như một cái hố đen khổng lồ có thể hút cô vào bất cứ lúc nào. Anh trả lời một câu khiến cô cảm thấy hoang mang: "Tôi không thích cảm giác bị cầm tù nên trốn đi."
Cô cảm thấy hơi kinh ngạc.
Anh vẫn cười, giống như thể bản thân mình chẳng quan tâm: "Sao lại ngây ra rồi? Tôi chỉ nói đùa thôi mà."
Cô suy nghĩ lại một chút cũng thấy đúng là anh đang nói đùa, chứ nào có ai lại đi miêu tả về gia đình mình như vậy.
"Tại sao anh lại làm nhân viên ở một cửa hàng trang sức, nhìn anh không giống người sẽ tình nguyện đi làm nhân viên ở cửa hàng nhà người."
Nghe cô nói vậy anh mỉm cười đắc ý: "Tại sao? Có phải em nghĩ tôi là người rất có tiềm lực à?"
"Tôi không nghĩ như vậy." Sao người này lại tự luyến thế cơ chứ!
"Tại sao không dám thừa nhận, em cứ thừa nhận là thấy tôi rất hấp dẫn đi, có phải chuyện xấu hổ gì đâu."
Cô xùy một tiếng rồi đứng lên ảo não nói: "Tôi đi ngủ. Anh xem một mình đi."
Mộc Thanh Khê còn chưa bước vào đến phòng ngủ đã nghe tiếng cười đắc ý của anh ở phía sau.
Trong phòng ngủ, Mộc Thanh Khê chán nản một hồi, vốn định mượn cớ hỏi thăm lý lịch của anh một chút, kết quả chẳng hỏi được gì còn để anh có cơ hội trêu chọc lại.