Xe tiến vào khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố A. Hai bên đường là các ngôi biệt thự với vẻ ngoài tinh xảo lấp ló sau hàng cây xanh um như ẩn như hiện. Nhà họ Hàn là một trong những ngôi biệt thự đó.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự rộng lớn, chú Lê xuống xe mở cửa hàng ghế sau, Hàn Trung Viễn thong thả bước xuống, Hàn Tại đẩy cửa xe bên còn lại đi ra.
Hàn Tại đi theo Hàn Trung Viễn vào nhà, nhà họ Hàn trang trí không tính là xa hoa nhưng đủ để nhìn ra phẩm vị trong đó. Rất nhiều đồ vật trang trí đều là do cha mẹ Hàn Tại lúc còn sống chọn mua, cho nên đã qua nhiều năm nhưng Hàn Trung Viễn chưa từng thay đổi bố cục trong nhà mà vẫn luôn duy trì nguyên dạng.
Hàn Tiến và Hàn Tri ngồi trên sô pha ở phòng khách, nhìn thấy hai người vào cửa liền đứng dậy.
Hàn Tiến mở miệng trước: "Ông nội."
Trên mặt Hàn Trung Viễn không có vẻ gì, chỉ "ừ" một tiếng.
Hàn Tiến nhìn về phía Hàn Tại: "Hàn Tại, em cũng đã quay về rồi."
Dọc theo đường đi, vẻ mặt Hàn Tại đều rất lạnh nhạt nhưng khi thấy Hàn Tiến, thái độ anh trở nên ôn hòa hơn nhiều: "Ừm, anh."
Hàn Tiến với anh mà nói luôn có chút bất đồng, tám tuổi Hàn Tiến vào nhà họ Hàn, khi đó Hàn Tại chỉ mới năm tuổi, vừa mất bố mẹ không lâu.
Khi đó anh còn không biết chết là cái gì, chỉ biết anh sẽ không còn được gặp lại bố mẹ nữa. Sau đó, Hàn Tiến tham gia vào cuộc sống của anh, hoàn toàn đảm đương vai trò anh trai, anh ấy là người mà Hàn Tại thân nhất ở nhà họ Hàn, thậm chí còn thân hơn cả Hàn Trung Viễn.
Hàn Tri đứng bên cạnh, thấy Hàn Tại đi cùng ông vào cửa đã có phần khó kiềm chế, nhưng ngại Hàn Trung Viễn ở đó nên chỉ có thể cố nén tâm trạng kích động chào hỏi: "Chủ tịch, anh."
Hiện giờ, Hàn Tại cũng không có tâm trạng đáp lời cô nên chỉ gật đầu một cái với cô.
Hàn Tri có hơi thất vọng nhưng cũng biết bầu không khí hiện tại không thích hợp nói thêm cái gì.
Hàn Tri đỡ Hàn Trung Viễn ngồi xuống ghế trong phòng khách rồi đứng ở một bên.
Hàn Trung Viễn ngồi trên sô pha im lặng hồi lâu, không khí lại trở nên nặng nề, những người khác tất nhiên không dám mở miệng trước, đứng tại chỗ chờ Hàn Trung Viễn mở lời.
Qua vài phút, cuối cùng Hàn Trung Viễn cũng phá vỡ sự im lặng: "Đứng đó hết làm gì, ngồi đi."
Lúc này, ba người mới tìm vị trí ngồi xuống.
Nhưng bọn họ ngồi xuống xong thì phòng khách lại trở nên yên tĩnh, không khí càng thêm áp lực.
Hàn Tại cúi đầu ngẩn ra nhìn mặt bàn, trong lòng lại đang nghĩ Mộc Thanh Khê không thấy anh đâu chẳng biết có sốt ruột hay không.
Sắc mặt Hàn Tiến vẫn như thường, nghiêm chỉnh ngồi một chỗ.
Trong lòng Hàn Tri lại hơi thấp thỏm, nhưng không dám biểu hiện quá rõ ràng. Không khí hiện tại khiến cô rất bất an, cô đến nhà họ Hàn đã nhiều năm nhưng vẫn không thích ứng nổi với bầu không khí như vậy.
Im lặng hồi lâu, Hàn Trung Viễn cũng mở miệng: "Hàn Tại, cháu nói xem mấy tháng vừa rồi cháu ở Hàn Nhuận có thu hoạch được gì không?"
Lúc này, Hàn Tại mới phục hồi tinh thần lại: "Ông hỏi gì cơ ạ?"
Hàn Trung Viễn không hài lòng với phản ứng của anh, hàng mày uy nghiêm nhăn chặt, lặp lại một lần nữa: "Ông hỏi cháu mấy tháng nay cháu ở Hàn Nhuận có thu hoạch gì."
"À, ồ." Hàn Tại phản ứng lại, nhanh chóng sắp xếp lời nói một lượt trong lòng rồi mới mở miệng: "Cháu phát hiện khách hàng đến Hàn Nhuận phần lớn là khách quen, đa số mọi người đều là nhìn vào việc Hàn Nhuận là cửa hàng có truyền thống trăm năm, trang sức của Hàn Nhuận thường hấp dẫn những người trung niên còn đối với khách hàng trẻ tuổi thì không có sự hấp dẫn lớn. Hơn nữa hiện nay, trang sức Hải Thụy của nhà họ Mặc đã đoạt một bộ phận khách hàng của chúng ta rồi."
"Vậy cháu cho rằng việc này phải giải quyết như thế nào?"
"Bây giờ, việc đầu tiên cần làm là sáng tạo cái mới, dùng trang sức có sức hấp dẫn để thu hút khách hàng, đặc biệt là nhóm khách hàng trẻ tuổi."
Hàn Trung Viễn gật đầu: "Xem ra cháu không phải hoàn toàn không có thu hoạch."
Hàn Tại cười: "Cháu nội của ông không bảo đứa vô dùng, chút năng lực này vẫn có."
Hàn Tri nghe anh nói, khó kiềm lòng, cúi đầu cong khóe môi.
Trên mặt Hàn Trung Viễn vẫn như cũ, không có biểu tình gì nhưng đã hòa hoãn rất nhiều: "Nếu như vậy, ngày mai cháu hãy chính thức vào công ty đi, làm tổng giám đốc Hàn Nhuận. Đó là sản nghiệp hoạt động lâu nhất dưới quyền Hàn thị, cũng là một bộ phận quan trọng của nhà họ Hàn, cho nên cháu phải nghiêm túc làm thật tốt cho ông bằng không đừng nhìn mặt ông nữa."
Ông nhìn về phía Hàn Tiến: "Hàn Tiến."
"Ông nội."
"Hiện tại, các sản nghiệp khác của Hàn thị đều do cháu phụ trách, cháu ở công ty nhiều năm như vậy nên tương đối hiểu rõ Hàn Nhuận, bình thường giúp Hàn Tại nhiều chút." Hàn Trung Viễn nhìn Hàn Tại ngồi đó sâu xa: "Thuận tiện giúp ông giám sát nó, đừng để nó làm xằng làm bậy."
Hàn Tiến biết Hàn Trung Viễn lo lắng nên đỡ lời giúp Hàn Tại: "Ông nội, Hàn Tại nhất định biết chừng mực, chắc chắn sẽ không lấy công ty ra làm bậy."
Giọng điệu Hàn Trung Viễn chứa sự châm biếm nói: "Nó biết chừng mực sao? Nó mà biết chừng mực thì tám năm trước đã không làm ra việc đó."
Không khí trở nên nặng nề trong nháy mắt, trên mặt Hàn Tại biểu lộ phức tạp khi nghe Hàn Trung Viễn nói, Hàn Tiến và Hàn Tri nhìn sắc mặt hai người cũng không dám nhiều lời.
Hàn Tại có hơi tức giận: "Chuyện đã qua nhiều năm như vậy sao ông nội còn khăng khăng giữ mãi không bỏ thế?"
Hàn Trung Viễn nghe anh nói, dùng quải trượng trong tay gõ "cộc, cộc" trên mặt đất, giọng nói bất giác đề cao: "Không nhắc nhở cháu thì cháu sẽ nhớ lỗi của mình sao? Tóm lại, Hàn Tiến, cháu canh nó thật kỹ cho ông, đừng để nó gây rắc rối."
Hàn Tiến thấy sắc mặt khó coi của Hàn Tại nhưng cũng đành bất đắc dĩ nhận lời: "Cháu đã biết, ông nội."
Dì bảo mẫu họ Trương đứng ở phòng bếp, nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, không biết có nên đi qua hay không, do dự hồi lâu cuối cùng cũng đánh bạo đi tới phòng khách: "Chủ tịch, cơm chiều đã chuẩn bị tốt ạ."
Nhờ câu nói của bảo mẫu, cuối cùng không khí trong phòng khách cũng hòa hoãn một chút, Hàn Trung Viễn ho khan vài tiếng nói: "Được rồi, ăn cơm trước đi."