“Để em ấy lại đây, các người sẽ chăm sóc tốt cho em ấy chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
Diệp Giản vừa dứt lời, Cố Mân liền quả quyết đáp.
“Tôi biết rằng người cá là loài thú cưng mong manh yếu ớt, vì vậy chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cung cấp cho cậu ta một môi trường sống tốt nhất, nước sạch và một ngày ba bữa. Anh không cần phải lo lắng về những điều này.”
“Hơn nữa, anh chỉ vừa mới tới thành phố này, hẳn là chưa có chỗ ở ổn định đâu đúng không? Việc này anh cứ yên tâm, chỉ cần anh muốn, chúng tôi đều có thể giải quyết —— Đó cũng là chút thành ý của chúng tôi.”
Diệp Giản gật gù: “Điều kiện cô đưa ra rất tốt.”
“Nhưng tôi từ chối.”
“…… Tại sao?”
Cố Mân lộ vẻ ngạc nhiên không thể che giấu nổi, cô lập tức bước tới trước một bước: “Anh cần giấy thông hành, đúng không?”
Diệp Giản: “Đúng vậy.”
Cố Mân: “Vậy anh cứ yên tâm giao việc này cho tôi, chúng tôi sẽ ——”
“Nhóc người cá này sẽ rất buồn nếu như biết tôi bỏ em ấy lại đây.” Diệp Giản cắt ngang lời cô, rũ mắt xuống, bình tĩnh chăm chú nhìn Lạc Linh trong lồng ngực mình.
“Tôi đã hứa với em ấy, sẽ không để nhóc con lẻ loi lại một mình.”
“Thế nhưng điều này cũng không phải vấn đề to tát gì.” Cố Mân còn muốn thuyết phục anh: “Nếu anh để thú cưng của mình lại đây, người của tôi cũng sẽ chăm sóc rất cẩn thận…”
“Em ấy không phải thú cưng.” Diệp Giản hờ hững cất lời, “Em ấy cũng không thích mình bị người khác xem như thú cưng.”
“Tạm biệt.”
Cố Mân ngơ ngác, còn Diệp Giản lại xoay người, bước ra ngoài không chút do dự.
“… Khoan đã.”
Đứng yên tại chỗ trong giây lát, Cố Mân mới đột ngột bước về phía trước.
“Nếu đã như vậy, anh Diệp, tôi đồng ý với yêu cầu của anh!”
Diệp Giản nghiêng đầu.
“Chúng tôi cần anh!” Cố Mân nói với giọng đầy tha thiết: “Mong anh có thể tham gia vào tiểu đội của chúng tôi, cùng chúng tôi đi săn bên ngoài thành.”
Diệp Giản: “Vậy có thể đưa nhóc người cá của tôi theo cùng không?”
“Có thể!” Cố Mân nói: “Tôi sẽ nghĩ cách xử lý vấn đề nguồn nước. Chỉ cần anh đồng ý cùng chúng tôi ra khỏi thành phố, tôi sẽ lập tức bắt tay vào chuẩn bị.”
Sắc mặt Diệp Giản vẫn không thay đổi.
Đồng ý để anh đưa Lạc Linh theo cùng, vậy chứng tỏ mục đích của Cố Mân cũng không phải là nhóc người cá này. Qua giọng điệu của cô, anh có thể đoán được động cơ lớn nhất của cô chính là ‘ra khỏi thành phố’.
Tại sao lại muốn ra khỏi thành phố? Ngoài thành có gì à?
Diệp Giản nhớ đến lúc hai người vừa mới tới, từ bên ngoài có nghe thấy lời Cố Mân nói.
【 Sào đã xuất hiện.】
Sào…… Có lẽ đây là một thông tin vô cùng quan trọng.
Diệp Giản: “Ngày mai tôi sẽ cho cô câu trả lời.”
Nghe vậy, Cố Mân có hơi thất vọng, nhưng cô cũng nhanh chóng giấu phần cảm xúc này đi.
“Anh để lại địa chỉ và thông tin liên lạc đi.” Vị đội trưởng này mỉm cười, nói: “Ngày mai tôi sẽ tới tìm anh, không cần phiền anh phải tới đây một chuyến nữa.”
Thế là Diệp Giản và Cố Mân trao đổi thông tin qua vòng tay liên lạc, rồi mới rời khỏi nơi này.
Gió cát quét qua góc phố, Diệp Giản đang muốn sửa sang lại góc khăn cho Lạc Linh, nhưng vừa cúi đầu liền bắt gặp đôi mắt trầm lặng của đối phương.
Không hiểu tại sao mà anh lại nhận thấy sắc mặt Lạc Linh hơi tái nhợt.
“Sao thế?” Anh dịu dàng hỏi: “Em thấy khó chịu ở đâu sao?”
Lạc Linh chăm chú nhìn Diệp Giản, lắc đầu.
Diệp Giản: “Vậy vừa rồi tôi có làm ồn đến em không?”
“Không có.”
Lạc Linh khẽ nói, cúi đầu vùi mặt vào lòng ngực của Diệp Giản. Cậu dụi nhẹ một cái, rồi lại thêm cái nữa.
Tuy rằng vẫn còn rất khó chịu, nhưng lúc này, trong lòng cậu lại cảm thấy yên ổn hơn bao giờ hết.
Diệp Giản nói, cậu không phải là thú cưng.
Diệp Giản còn nói, sẽ không bao giờ để cậu lẻ loi một mình.
Diệp Giản, Diệp Giản……
Một dòng nước ấm nóng tuôn trào từ lồng ngực, nương theo cái tên ấy mà lấp đầy trái tim của Lạc Linh, ngay cả tay chân lạnh như băng cũng đều trở nên ấm áp hơn.
Diệp Giản phát hiện nhóc người cá cứ cọ qua cọ lại, cọ tới cọ lui trên người mình.
Một lát sau, nhóc ấy còn rầu rĩ nở nụ cười.
Diệp Giản chớp mắt.
Hừm… tâm trạng đã tốt hơn, tinh thần cũng khôi phục lại một chút.
Anh đưa tay xoa đầu của Lạc Linh, bàn tay đó nhanh chóng bị cậu giữ chặt, dịu dàng cọ nhẹ mặt mình vào.
Thật là dính người.
“Chắc hẳn là em có chuyện muốn hỏi tôi.” Diệp Giản nói: “Sáng nay em hơi bị phân tâm đó.”
Lạc Linh ngây người một lúc, gương mặt nhóc vẫn còn đang áp vào lòng bàn tay Diệp Giản, lắc đầu.
Thật ra hồi sáng, cậu chỉ cảm thấy trên người không khỏe, nên tâm trạng mới không được tốt.
Tất nhiên cũng có một phần nhỏ xíu để ý đến việc Diệp Giản không chịu kể cho cậu biết anh và ông chủ nhà trọ đã nói gì… chỉ một phần nhỏ tí ti mà thôi.
Nhưng bây giờ, cậu đã không còn nghĩ ngợi lung tung nữa.
Bởi vì cậu biết, Diệp Giản sẽ không bao giờ rời bỏ mình.
Lạc Linh khẽ phe phẩy đuôi cá. Phát hiện cảm xúc của nhóc người cá lại thay đổi, Diệp Giản không khỏi nhướng mày.
“Thật ra, sở dĩ sáng nay chủ trọ đến tìm tôi, ngoài việc bảo tôi trả tiền thuê phòng ra, còn nói cho tôi biết một việc khác.”
Diệp Giản quyết định sẽ không che giấu nữa, bởi vì anh phát hiện đôi khi giấu giếm cũng sẽ không khiến nhóc người cá này yên tâm, mà còn bị phản tác dụng.
“Gần đây có một số người kỳ quái đang ngấp nghé nhóc, nên thường xuyên đi qua lại trước cửa nhà trọ.”
“Tôi không muốn để em phải lo lắng, nên mới không nói cho em biết.”
Lạc Linh nghe xong liền sững sờ, nhận ra được gì đó rồi lại chợt cảm thấy hổ thẹn.
Diệp Giản: “Đó, nhìn xem, chính là vẻ mặt này.”
Lạc Linh: “…”
Lạc Linh kìm nén cảm xúc của mình, phồng má.
Diệp Giản híp mắt, chọt nhẹ vào đôi gò má phúng phính của cậu nhóc.
“Vậy…” Lạc Linh hỏi: “Sau đó Diệp Giản định làm gì?”
Diệp Giản: “Phải tìm hiểu rõ mục đích của Cố Mân, sau đó gia nhập vào tiểu đội thám hiểm.”
Anh muốn tìm hiểu xem rốt cuộc ‘Sào’ là thứ gì, và tại sao một đội trưởng của tiểu đội thám hiểm như Cố Mân lại lo lắng tới vậy.
Đương nhiên, vì tấm giấy thông hành kia, dù phải mạo hiểm ra khỏi thành, anh cũng sẵn lòng thử một lần.
Lạc Linh gật đầu, nói nhỏ: “Em có thể rời khỏi nước khá lâu, nên Diệp Giản không cần phải lo lắng cho em.”
“Tôi biết.” Diệp Giản nói: “Em là một nhóc người cá lợi hại.”
Lạc Linh liền vui vẻ hơn một chút.
Người cá bình thường chỉ cần rời khỏi nước hơn một ngày thôi là đã nguy hiểm tới tính mạng rồi, nhưng cậu là một nhóc người cá đặc biệt. Nếu không cậu đã không thể sống sót khỏi cuộc đuổi giết của những người trong tộc.
Chỉ là phần năng lực này chẳng giúp ích được gì, mà ngược lại còn khiến cậu trở thành gánh nặng của Diệp Giản.
Nếu như có thể trưởng thành sớm hơn, thức tỉnh sớm một chút thì tốt biết mấy.
Lạc Linh lại nảy ra ý nghĩ này.
Như vậy cậu sẽ có thể giúp đỡ Diệp Giản, thay vì chỉ trốn ở bên cạnh anh.
Cậu… muốn bảo vệ Diệp Giản.
Lạc Linh bỗng cúi đầu.
Diệp Giản: “Sao thế?”
“…… Không có gì ạ.” Lạc Linh lí nhí nói.
Đuôi cá của cậu lại đau. Nhưng không còn đau đớn như tối qua nữa, nên đó cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì.
Diệp Giản còn định hỏi tiếp, lại thấy Lạc Linh ngước lên, giống như chưa hề có gì xảy ra, nhìn mình bằng vẻ mặt vô tội: “Anh ơi.”
Sự chú ý của anh lập tức bị tiếng ‘anh ơi’ mềm mại của cậu đánh lạc hướng: “Hửm?”
Lạc Linh chớp chớp đôi mắt long lanh: “Em muốn ăn kẹo hồ lô.”
Diệp Giản: “Được thôi.”
Thế là, hai người bèn tới phố buôn bán ở gần khu C để mua kẹo hồ lô, còn tình cờ đi ngang qua một cửa tiệm.
Đó là một cửa tiệm bánh kem mới mở, bên trong tủ kính sạch sẽ bày biện từng chiếc bánh tinh xảo, nhìn rất bắt mắt.
Diệp Giản dừng bước: “Em có muốn ăn không?”
Lạc Linh vừa nhai kẹo rôm rốp, vừa ngoan ngoãn lắc đầu: “Em không muốn.”
Cậu là một nhóc người cá biết thỏa mãn. Hơn nữa, cậu cảm thấy mùi thơm của bánh kem quá ngọt và béo, không ngon như kẹo.
Diệp Giản lặng thinh, không chịu rời đi và cứ nhìn Lạc Linh mà không nói tiếng nào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây, chớp mắt mấy cái, rồi cậu nhóc nuốt xuống một viên kẹo.
“Bây giờ em muốn ăn rồi.”
“Ngoan lắm.” Diệp Giản lập tức cười tươi, nói: “Chúng ta đi mua thôi.”
Cả hai rẽ vào trong tiệm bánh kem và bước ra với chiếc bánh nhỏ trên tay.
Chiếc bánh kem mật ong vàng óng ánh, vừa cắt ra liền thấy một chất lỏng vàng óng chảy ra từ phần nhân. Lạc Linh dựa vào chiếc bàn nhỏ trong phòng trọ, dùng nĩa múc một miếng bánh nhỏ cho vào miệng.
“Ngọt quá!”
Đối với nhóc người cá đến từ đáy biển sâu mà nói, chiếc bánh mật ong này ngọt đến phát ngấy. Cậu nhe răng trợn mắt, gương mặt nhỏ nhăn nhúm lại.
Diệp Giản: “Có à?”
Anh cắn thử một miếng.
“Đâu có ngọt lắm đâu.” Anh nói: “Ngon thật đấy.”
Lạc Linh khiếp sợ.
Một giây sau, cậu lẳng lặng đẩy chiếc bánh kem ra xa: “Anh ơi, anh ăn phần của em luôn đi, em không ăn nữa đâu.”
Diệp Giản hỏi: “Thật sự không ăn nữa hả?”
Lạc Linh lắc đầu như trống bỏi.
Diệp Giản: “Được thôi.”
Dưới ánh mắt khâm phục và có phần ngờ vực của Lạc Linh, anh đã ăn sạch cả hai phần bánh mật ong.
Diệp Giản thích đồ ngọt… ừm, ngọt phát sợ.
Lạc Linh nghĩ thầm.
Phải nhớ kỹ.
Ăn xong phần bánh kem, Diệp Giản thả Lạc Linh vào lại bồn tắm và ngồi bên cạnh cậu mở vòng tay liên lạc lên, tìm kiếm vài thứ.
Lạc Linh cũng không làm phiền Diệp Giản, cứ lặng lẽ chìm vào bồn tắm, chỉ để lộ đôi mắt đen tuyền đang chăm chú nhìn vào người bên cạnh.
Sau đó, nhóc lại bắt đầu ùng ục ùng ục thổi bong bóng.
Thoáng thấy cảnh này, Diệp Giản muốn bật cười, lại bắt gặp Lạc Linh ló đầu lên, rất nghiêm túc nói: “Em muốn luyện tập thổi bong bóng.”
Diệp Giản: “Hả?”
Vây đuôi của Lạc Linh dập dờn theo sóng nước: “Chờ em học xong, nhất định sẽ thổi những quả bong bóng thật đẹp cho Diệp Giản!”
Diệp Giản suy nghĩ: “Tôi muốn chùm bong bóng hình trái tim nha.”
Lạc Linh gật đầu chắc nịch đầy tự tin.
Tiếp đó lại vùi đầu vào bồn tắm, thổi ùng ục ùng ục.
Diệp Giản lén nhìn thử, đều là mấy quả bong bóng xấu xí.
Một lát sau, anh đã tra ra được thông tin mình muốn tìm. Tắt vòng tay liên lạc đi, lại trộm nhìn sang Lạc Linh trong bồn tắm.
Vẫn là một đống bong bóng xấu xí.
Diệp Giản: “Phụt.”
Lạc Linh: “?”
Nhóc ngẩng đầu lên nhìn sang Diệp Giản.
Diệp Giản nghiêm chỉnh nói: “Tôi không có cười em.”
Lac Linh: “…”
Không, cậu không tin.
Cậu chắc chắn sẽ thổi được quả bong bóng xinh đẹp!
… Tuy rằng sau đó Lạc Linh đã luyện tập chăm chỉ cả một ngày, nhưng cậu vẫn chưa thổi được một chiếc bong bóng ưa nhìn nào cả.
Một cái cũng không có.
Đến tối, Diệp Giản nhìn thấy nhóc người cá ỉu xìu trôi nổi trên mặt nước, khẽ cười vỗ về cậu: “Không sao đâu, mới là ngày đầu tiên thôi mà, em luyện tập nhiều một chút thì nhất định sẽ thổi được.”
Lạc Linh ủ rũ ‘ồ’ một tiếng, sau đó đưa tay lên, khẽ nắm lấy tay áo của Diệp Giản.
“Tối nay Diệp Giản có thể ở cùng em được không?” Giọng nói của cậu mềm mại: “Em muốn được nhìn thấy Diệp Giản cho đến khi em ngủ.”
Cậu cứ nghĩ Diệp Giản sẽ hỏi lý do tại sao, nào ngờ anh nghe xong liền gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Lạc Linh mở mắt thật to, giữ chặt tay Diệp Giản và nhẹ nhàng đung đưa.
Màn đêm dần dần sập tối, trong căn phòng tối không ánh đèn, một nhóc người cá yên tĩnh dựa vào thành bồn tắm mà ngủ thiếp đi. Cánh tay của cậu nhóc còn đang nắm hờ ống tay áo của Diệp Giản. Chỉ cần một động tác đơn giản là anh có thể kéo nó ra.
Nhưng Diệp Giản lại không làm thế.
Anh chống cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh bồn tắm.
—— Đêm đó, anh đã có một giấc mơ.
Trong mơ có một nhóc người cá siêu cấp đáng yêu, nằm bên bờ hồ, mềm mại như bông gọi anh.
“Anh ơi, em mọc chân rồi nè!” Nhóc người cá vui vẻ nói: “Sau này, em chính là một chàng người cá siêu to khổng lồ!”
Diệp Giản rất đỗi ngạc nhiên: “Thật hả? Đâu để tôi xem thử.”
Nhóc người cả ngượng ngùng chìm xuống đáy nước. Một lúc sau lại ùng ục ùng ục trồi lên… với một cái đầu cá mắt trợn trắng.
Diệp Giản: “?”
Đầu cá rất đáng yêu ấy (?) lại nháy mắt với anh vài cái, rồi duỗi ra một đôi chân lông lá rậm rạp.
Diệp Giản: “???”
Anh giật mình tỉnh giấc.
Chuyện đầu tiên anh làm sau khi mở mắt chính là kiểm tra tình hình của nhóc người cá bên cạnh mình.
Đúng lúc Lạc Linh cũng vừa tỉnh dậy, mơ màng mở mắt ra: “Diệp Giản?”
Diệp Giả: “Em đã mọc chân chưa?”
Lạc Linh cúi đầu nhìn thoáng qua, hơi tiếc nuối nói: “Chưa có.”
Diệp Giản im lặng vài giây, rồi mở vòng tay liên lạc lên và nhập dòng chữ ‘người cá’ vào đó.
Trùng hợp làm sao, bức ảnh đầu tiên xuất hiện trên giao diện trang web là hình chiếc đầu cá chân đầy lông trong mơ của anh.
Bên cạnh còn kèm dòng chữ phù hợp: Người cá trưởng thành, là một mỹ nhân ngư.
Diệp Giản hít một hơi thật sâu.
Lạc Linh: “?”
Lạc Linh cảm thấy hình như có gì đó sai sai!
Cậu vừa định lên tiếng, lại gặp Diệp Giản đang quay sang nhìn mình với sắc mặt tái mét, nhẹ nhàng nói: “Hay là, em trưởng thành chậm một chút cũng được.”
“Tôi sẽ luôn chăm sóc cho em.” Hơi thở của Diệp Giản dần mỏng đi: “Không sao đâu.”
Lạc Linh: “???”