“Cha nuôi của em đã chết!” Anh khó khăn bật ra những từ này.
Bước chân Úy Trì Hi khựng lại một chút, trái tim đột nhiên run lên, bất động trong ba giây, cô lại tiếp tục đi về phía trước, những bông tuyết rơi xuống bả vai cô, dần dần phủ dầy thêm.
“Là thật Tiểu Hi!” Anh không quay đầu lại, cũng không dám nhìn vào bóng lưng cô. Anh biết cô không tin.
Lần này, cô không dừng lại, bước chân càng mau hơn, càng lúc càng xa!
“Tiểu Hi!” Phong Ngạo có chút áo não, la lớn, “Cha nuôi của em tên là Úy Trì Thác Dã. Vào cái đêm anh dẫn em đi ăn lẩu, anh nói với em anh vào nhà vệ sinh, nhưng thật ra là đi ám sát ông ta!”
Cô vẫn không dừng bước, ngược lại càng bước nhanh hơn, dẫm mạnh bước chân. Tuyết phủ trên đầu, trên vai cô rơi xuống lả tả.
Phong Ngạo đột nhiên quay lại, nhìn bóng lưng đã đi xa của cô rống to: “Em còn không tin?! Là chính tay anh giết! Nhắm thẳng vào tim ông ta bắn một phát súng kết liễu! Anh chính mắt nhìn thấy máu ông ta nhiễm đỏ bộ âu phục trắng! Em còn không tin nữa sao…”
Cô kéo lê thân thể nặng nề bất chợt tăng tốc chạy bước nhỏ.
“A —— “
Một tiếng thét dài thê lương ảm đạm, xuyên thủng bầu trời trắng xóa!
Tuyết, rơi càng lúc càng dầy, mang theo vô vàn cảm xúc, phảng phất như bị tiếng thét này chấn động, hoảng hốt tán loạn.
Úy Trì Hi bất chợt quỳ rạp xuống mặt tuyết!
“Tiểu Hi!” Phong Ngạo thấy vậy lập tức chạy đến, khi anh nhìn thấy Úy Trì Hi nước mắt nước mũi tèm lem, nghẹn giọng nói, “Thật xin lỗi… Tiểu Hi … Giết ông ta chỉ vì nhiệm vụ!”
“Anh nói dối… Anh nói dối…” Cô lệ rơi đầy mặt, toàn thân không ngừng run rẩy. Cô không tin Thác Dã đã chết, cô không tin!
“Tiểu Hi, anh không có, không tin em có thể đi hỏi Diệc Linh. Nếu không, anh làm sao lại gặp được em?” Anh và cô cùng quỳ trên nền tuyết lạnh, nhìn Tiểu Hi thống khổ, nước mắt không khỏi chảy xuống, “Còn nhớ lúc ở trên tàu ‘Oriental Princess’, chuyện anh đã từng hỏi em không?”
Cô ngơ ngẩn nhìn hắn, ánh mắt có chút thất thần.
Phong Ngạo nói tiếp, “Anh hỏi em, em có vui vẻ không? Cuộc sống có hạnh phúc không? Lúc ấy em trả lời là không vui, cho nên anh mới quyết định đi ám sát cha nuôi em, vốn là anh vẫn còn đang do dự chưa quyết…”
“A —— “
Lần nữa, cô không khống chế được hét lên, tiếng hét trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm cuối vẫn còn vang vọng giữa không trung, cùng những bông tuyết tung bay hỗn loạn. Úy Trì Hi không thể tin lắc đầu, nước mắt lả chả rơi xuống như mưa, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào thậm chí bắt đầu khiến cô hít thở không thông!
“Đừng như vậy, Tiểu Hi, xin em đừng trở nên như vậy!” Phong Ngạo ôm lấy cơ thể run rẩy của cô, “Anh biết, cha nuôi là người thân của em. Bất kể có đối tốt với em hay không, ít nhất đối với em cũng có ơn dưỡng dục. Nhưng mà, em cũng biết khi Kingloy nhận nhiệm vụ, cho dù anh không giết, cũng sẽ phái sát thủ khác đến giết!”
Thác Dã đã chết? Ngay lúc này trong đầu Úy Trì Hi không có gì ngoại trừ bốn chữ kia, càng không thể chứa được bất kỳ cái gì khác. Nước mắt không thể biểu đạt hết được những khiếp sợ cùng đau khổ của cô! Phong Ngạo hỏi cô có hạnh phúc hay không, thì ra vào lúc cô nói không vui, cũng là lúc đã hại chết Thác Dã! Cô khó có thể khống chế tiếng thét chói tai. Cô không tin Thác Dã đã chết thật rồi! Anh sao có thể! Sao có thể bỏ lại cô và cục cưng!
“Tiểu Hi … Em tỉnh lại đi, anh nói cho em biết tin này, bởi vì muốn em hiểu em đã không còn nơi nào để trở về nữa, hiểu không?” Khóe mắt anh rưng rưng, anh càng thêm bất chấp. Nếu từ nay về sau Tiểu Hi muốn hận anh, anh cũng sẽ không một lời biện hộ, chỉ xin cô đừng cùng cục cưng đứng ở nơi toàn là băng tuyết thế này chịu chết!
“Ha ha ha ha…” Cô chợt cười lớn, tiếng cười thê lương cùng với những giọt nước mắt ấm nóng, thoắt cái đã bị đông cứng trên mặt cô, dường như đang tự giễu cợt bản thân mình, “Thì ra chính tôi đã hại chết Thác Dã … Ha ha ha ha…”
“Tiểu Hi … Đừng như vậy…” Anh hiểu, anh không nên dựa vào câu trả lời của cô để quyết định. Tiểu Hi lương thiện như vậy, anh không nên!
Úy Trì Hi vẫn cười không ngừng, giống như những gì anh nói chỉ là chuyện cười vậy, cô khóc khóc cười cười không dứt!
Có chuyện nào đáng cười hơn chuyện này? Cô chẳng qua chỉ là một quân cờ của Kingloy, Phong Ngạo cũng vậy. Chủ nhân bảo bọn họ giết ai, thì bọn họ phải giết người đó! Nếu không, người chết chính là bọn họ!
“Ha ha ha ha…” Dường như một chút khí lực còn sót lại trong cơ thể cô cũng bị rút đi hết sạch, nhưng bản năng vẫn cười như điên, cô không thể khống chế bản thân mình. Thác Dã đã chết? Đây là chuyện cười lớn nhất thế kỷ ư? Buồn cười hơn là, chỉ vì một câu nói của cô, đã gián tiếp hại chết người cô yêu nhất, cha của con cô! Còn chuyện nào buồn cười hơn nữa không?
Trong lần gặp mặt cuối cùng, cô chỉ để lại sự oán hận chống đối với anh, rồi sau đó là đạp cửa dứt áo ra đi!
Chẳng lẽ lần gặp đó, chính là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ trong suốt cuộc đời này sao?
Nhưng nếu sớm biết như vậy, cô làm sao có thể để bị chọc tức rời đi, nhưng nếu sớm biết như vậy, cô làm sao lại nói những lời không vui, nhưng nếu sớm biết…
Kingloy muốn giết Thác Dã sao?
Ha ha ha ha…
“Đừng, đừng như vậy, Tiểu Hi! Thật xin lỗi, xin em đừng cười nữa!” Phong Ngạo thống khổ nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ nóng. Anh biết Tiểu Hi đang vô cùng đau đớn, nếu không cô sẽ không vừa cười vừa khóc mãi như vậy, cười đến mức thở d ốc từng cơn!
Cô chưa bao giờ cảm thấy bi thương nhiều đến thế, cho dù là cười to, trong mắt cũng chỉ toát ra toàn là đau đớn nồng đậm. Phong Ngạo không cam lòng, vì sao tin tức này gần như đã làm cô suy sụp đến vậy?
Chẳng lẽ, anh đã làm sai rồi sao?
Vị cha nuôi đó của Tiểu Hi, vì sao có thể khiến cho cô nhớ thương đến vậy, vì sao có thể khiến cho cô đau khổ đến thế?
“Xin lỗi em…” Nếu như ba chữ này đủ để Tiểu Hi tha thứ cho anh, anh có thể nói hơn ngàn vạn lần, nhưng hữu dụng sao?
“Xin lỗi em, Tiểu Hi …” Anh ôm lấy cô bởi vì cười to mà run rẩy, nghẹn ngào lặp đi lặp lại, chỉ van cô có thể dừng lại.
Pằng!
Chợt, một tiếng súng nổ vang lên trên nền trời tuyết trắng tung bay!