“Này! Đồ ngựa giống chết tiệt, đồ Bát Giới kia, mau thả tôi ra!”
Rầm!
Ầm ầm!
“Đồ khốn kiếp, thả tôi ra!”
Tiếng gào khàn khàn, xen lẫn âm thanh đồ vật bị ném vỡ, trong căn phòng trống, trên chiếc giường lớn, chỉ độc mỗi cô gái lẻ loi một mình!
Lăng Vũ Hi đã gào thét suốt hai giờ rồi, nhưng chẳng có ai thèm đoái hoài đến.
Giọng khàn đặc, hét đến muốn đứt luôn cả nửa cái mạng, cô suýt chút nữa là tắt thở.
Gã kia, cái gì mà Y.C. Tên khốn! Đêm qua không nói tiếng nào đã cưỡng đoạt cô, sáng nay cô lại bị hắn giam lỏng.
A! Sao cô lại xui xẻo quá vậy!
“Thả tôi ra…”
Chẳng qua cô chỉ làm nhiệm vụ thất bại mà thôi, lần này quả thật là mất cả chì lẫn chài!
Hét đến rách cổ họng rồi, mà bọn họ vẫn không có chút động tĩnh nào.
Đáng ghét nhất chính là, căn phòng này bốn bề đều là các bức tường, nhà vệ sinh thì đáng thương đến mức không thể đáng thương hơn chỉ có mỗi một cái lỗ thông gió. Vì để giảm thiểu thiệt hại do cô gây ra, nên ngoại trừ một chiếc giường, những đồ vật khác đều bị bọn họ dời đi hết!
Thứ duy nhất cô có thể ném, chính là hộp cơm do bọn họ đưa tới, tên khốn chết tiệt!
“Này… Các người không có quyền giam giữ tôi!” Rầm rầm rầm, cô đập cửa rầm rầm, “Thả tôi ra…”
Tên Trư Bát Giới chết tiệt kia, lại còn không cho cô nổi một bộ quần áo tử tế để mặc, chỉ ném cho cô một cái mền là xong sao. Hắn có còn có nhân tính hay không!
Xem cô là cái gì?!
Dần dần, hét mệt, cô xoay người leo lên giường, dồn hết bực tức ra sức xé nát chiếc gối trên đó, hận cái gối này không phải chính là người mà cô đang muốn cắt ra từng mảnh nhỏ!
Từ từ, mắt cô nặng trĩu, trong đầu thoáng qua gương mặt của gã Y.C kia. Mặc dù gã rất đáng đánh đòn…
Nhưng… không thể phủ nhận, gã là người đàn ông hấp dẫn nhất mà cô đã từng nhìn thấy trong ‘trí nhớ’.
Ùm… Vóc người phải nói là chuẩn, cơ ngực, cơ bụng, bắp đùi…
A… Môi cũng rất mềm, giống như có ma lực vậy, hôn xuống thân thể cô…
Đáng chết, Lăng Vũ Hi, ngươi có tự trọng hay không…
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Lão Đại!” Ngoài cửa, vang lên một giọng nói hết mực cung kính.
Úy Trì Thác Dã khẽ gật đầu, “Cô ấy sao rồi?”
“Cô Lăng chửi rủa gần ba tiếng, từ đó cho tới bây giờ đã không còn phát ra tiếng động nào nữa.” Người vệ sĩ áo đen nói.
“Chửi rủa?” Úy Trì Thác Dã nhướng mày.
“Dạ, đúng vậy, cô Lăng gần như dùng hết vốn từ thô t ục để mắng chửi, hơn nữa, người bị mắng, về cơ bản đều là… ừm, lão Đại!” Người vệ sĩ có chút khó nói. Mặc dù hắn không biết lão Đại đem nhốt ‘cô gái quấn chăn’ này lại để làm gì, nhưng thành thật mà nói, cái giọng của người phụ nữ này rất khó nghe, hại lỗ tai của hắn cũng sắp đóng kén luôn rồi.
Khóe miệng Úy Trì Thác Dã nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ, “Đi xuống kho lạnh lấy một thùng đá lên đây.”
“Dạ, lão Đại.”
Sau đó người vệ sĩ mở cửa, lập tức đi lấy đá. Mặc dù không biết lão Đại muốn dùng đá để làm gì, nhưng nghĩ đến cảm giác lạnh thấu xương lúc nãy nói cho hắn biết, ‘cô gái quấn chăn’ này xem ra sẽ chịu nếm mùi đau khổ rồi.
Úy Trì Thác Dã đi vào trong phòng, nhấn nút để mở các vách tường lên, cả căn phòng bất chợt bừng sáng.
Trong căn phòng trống rỗng, chỉ còn mỗi một chiếc giường lớn, và cô gái đang ngủ say sưa trên giường.
Cả căn phòng là một mớ hỗn độn.
Thức ăn đổ đầy trên đất, về cơ bản mỗi thứ mỗi nơi, ngổn ngang nằm trên đất.
Khắp nơi đều là lông ngỗng trong gối, drap giường cũng bị dẫm nát đến nhăn nhúm.
Mà cái đống hỗn độn này được tạo ra bởi một cô gái, vào giờ phút này đang lười biếng nằm dài trên giường. Vài sợi lông ngỗng đậu rải rác trên bắp chân cô, giống như ăn vạ không chịu rời đi, trông thật thoải mái.
Chậc, da dẻ cô gái này quả nhiên không đẹp, nhưng Úy Trì Thác Dã không có hứng thú xem xét những chuyện này. Cô ta là người của Kingloy! Chỉ dựa vào điều này của cô ta, cũng đủ để khơi gợi tính khát máu trong anh!
Cơ thể bọc trong chăn, gần như không che hết mông, bắp đùi kẹp chặt, loáng thoáng lộ ra sự cám dỗ.
Móc trong túi ra một bao thuốc lá, đốt một điếu xi gà.
Cám dỗ? Anh phì cười, chẳng trách cô gái này chỉ dám leo lên giường anh vào lúc nửa đêm.
“Lão Đại, đá lạnh đã được đem tới.”
Úy Trì Thác Dã ngoái đầu nhìn lại, liếc thấy một gã vệ sĩ đang bưng một cái thùng lớn, “Đem đổ hết vào trong bồn tắm, đổ đầy nước, nhớ, nước phải đủ lạnh.”
“Dạ!”
Anh hơi híp mắt, nhìn cô gái trên giường, đã bị bắt còn có thể ngủ ngon như vậy, không biết do cô ta quá ngây thơ, hay tại anh đối xử với cô ta quá tốt?!
Cô sống quá tốt, ngược lại làm cho anh cảm thấy không thoải mái.
Bốn năm trước, chính cô đã quyến rũ anh trước, quả thật không thể nhận ra, vụ đánh bom tại khách sạn Hampton có liên quan đến cô gái nhỏ này!
Cảm giác giống như bị người khác tính kế, đã khiến cho anh cực kỳ khó chịu!
Bốn năm sau, vậy mà lại có can đảm đột nhập vào chỗ anh ở lần thứ hai, với ý định ăn cắp “trái tim Florence”!
Thậm chí dám giả dạng thành người đấu giá, một mặt chấp thuận dùng bốn trăm triệu đô la mua quả cầu thạch anh tím, mặt khác lại chạy đi trộm, xem anh là khỉ để đùa giỡn sao?
Trạch Lạc Kỳ sao lại phái một cô gái ngu ngốc đến vậy đi đùa bỡn anh, quá xem thường anh hay tự đánh giá bản thân quá cao?
Rất nhanh, Úy Trì Thác Dã tin rằng, anh sẽ giành chiến thắng trong trò chơi này, niềm tin đó, vẫn luôn tồn tại trong bốn năm qua, anh không thể đợi lâu thêm nữa!
Bởi vì.
Úy Trì Hi rất có khả năng đang ở Giannutri, trong tay Trạch Lạc Kỳ.
Nhớ đến gương mặt bụ bẫm bĩu đôi môi hồng phấn của cô bé, trái tim anh liền mềm nhũn. Đúng vậy, không thể đợi thêm được nữa!
Bất kể thế thế nào, Kingloy chính là đầu mối tốt nhất!
“Lão Đại, nước đã đổ xong.” Gã vệ sĩ xách chiếc thùng rỗng đi ra.
“Ừ, cậu ra ngoài trước đi, đóng kín cửa lại.” Úy Trì Thác Dã gật đầu, dụi tắt thuốc lá trên tay.
Cô gái nằm lì trên giường, đến bây giờ vẫn không có chút động tĩnh nào. Cô đang cùng Chu công đánh cờ, hoàn toàn không biết sau lưng mình đã bị ánh mắt của một người khoét thủng lỗ!
Lạy Chúa, xin người phù hộ cho cô ấy!