“Oh yahu!” Tiếng kêu gào hưng phấn, Lăng Vũ Hi bám vào một sợi dây thép lướt qua, lúc đi ngang qua máy theo dõi, cô liền nghịch ngợm quay về phía máy quay làm vẻ mặt quỷ, cảm giác đu dây này, giống như là đang bay tự do, “Tiger, nắm cho chắc yohu!”
“Biết rồi, cô tự lo cho mình đi!” Tiger theo sát phía sau, bất đắc dĩ liếc mắt một cái.
Cô nàng này không biết mình đang chạy trốn sao?
Hú hú hú hú hú…
Tiếng còi báo động của hệ thống an ninh kêu ầm lên!
Quả nhiên, đã đánh động hết mọi người bên dưới.
Đại, Tiểu Ny đang luyện quyền trên sân, ngay lúc các cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một lớn một nhỏ, một nam một nữ đang bám vào sợi dây thép lướt qua không trung, một lúc sau mới kinh ngạc thốt lên, “Là cô chủ!”
Đáng tiếc, bọn họ đã trượt đi rất xa rồi! Nguy rồi.
Đại, Tiểu Ny vội vã chạy nhanh vào phòng, vừa kêu lên, “Cậu chủ…”
Tiger bất đắc dĩ thở dài, mắt thấy cũng sắp đến điểm cuối rồi.
Chú Phong nhất định đang ở đầu bên kia đợi tiếp ứng bọn họ.
“Phong Ngạo!” Lăng Vũ Hi sung sướng hét to, yo, húuuu.
Cuối cùng cô cũng đã trốn được rồi!
“Tiểu Hi!” Phong Ngạo vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức kích động kêu lên.
Tiger quả nhiên đã cứu được cô ấy ra rồi! Cậu nhóc này, thật không hổ là Thiên Tài Đệ Nhất của Kingloy, trí dũng song toàn!
Lưu loát nhảy từ trên dây cáp xuống, Lăng Vũ Hi xoay người giang hai tay ra, Tiger cũng phối hợp nhào vào trong lòng cô.
Hết cách, vóc người cậu quá nhỏ, cơ thể lại theo không theo kịp lý trí, cậu cũng rất ảo não.
“Cảm ơn nhóc tì, bé Tiger.” Lăng Vũ Hi kích động, ôm chặt Tiger trong lòng.
Cô thật sự rất nhớ cậu nhóc này, nhớ lại mấy ngày qua, bị gã xấu xa kia ức hiếp, mất đi tự do, trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót, “Nhớ nhóc quá đi, Tiger!” Nói xong, vùi mặt vào vai Tiger, ngửi mùi sữa thơm quen thuộc kia, Lăng Vũ Hi xúc động, nước mắt liền rơi lả chả.
“Này, Lăng Vũ Hi…” Tiger đưa tay giẫy giụa.
Cô nàng này ôm cậu thật chặt, lại dùng tới chiêu này, không có chuyện gì ôm cậu khóc bù lu bù loa.
Cậu một lần nữa cảm thấy bất lực, nhìn Phong Ngạo, kêu cứu, “Chú Phong…”
Phong Ngạo cười, đi tới, dùng sức ‘lôi’ Tiger từ trong lòng Lăng Vũ Hi ra, “Ha ha, Tiểu Hi, đừng khóc nữa, không phải đã gặp Tiger rồi sao.
Hơn nữa, không còn thời gian, chúng ta cũng nên khởi hành rồi.”
Nức nở hai tiếng, Lăng Vũ Hi đưa tay quẹt lung tung lau nước mắt.
Cô cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại khóc nhiều như vậy.
Chỉ là trong lòng dâng lên cảm xúc phiền muộn không tên, khiến cho cảm xúc của cô bị lẫn lộn.
Cô thật sự rất nhớ Tiger, nhớ đến mức bật khóc khi ngửi thấy mùi sữa thơm của cậu.
Cô phải nên rất vui mừng vì bản thân cuối cùng đã thoát khỏi nanh vuốt gã xấu xa đó chứ, rất vui mừng mới phải…
“Đúng nha, cô nàng Lăng Vũ Hi này, sao lại thích khóc như thế, không mạnh mẽ gì cả!” Tiger bị Phong Ngạo ôm ra đặt xuống đất, phủi phủi vai áo, vuốt lại mái tóc mềm mại hơi rối loạn, móc cặp kính râm từ trong túi áo ra lạnh lùng đeo vào.
“Hừ… Cô không phải là đàn ông, vốn đã không mạnh mẽ rồi!” Lăng Vũ Hi bĩu môi nói.
“Chú Phong, tại sao chỉ có đàn ông mới mạnh mẽ?” Tiger xuyên qua kính râm, ngửa đầu nhìn Phong Ngạo.
Phong Ngạo vác quân trang lên, bắt đầu đi về phía rừng cây.
Tiger cũng bám sát theo, không có tâm trạng để nghe cô nàng này càu nhàu.
“Hả? Về chuyện này, Tiger lớn lên rồi sẽ biết.” Phong Ngạo giải thích.
Tiger dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ nên sẽ không thể hiểu nổi chuyện của thế giới người lớn, mặc dù chỉ số IQ cao, nhưng tâm hồn vẫn rất thuần khiết, do vậy chỉ nên biết chuyện của trẻ con thôi.
“Lại đợi lớn lên?” Tiger cau mày, bĩu môi lầm bầm.
Cậu giống như rất chán ghét khi nghe thấy những lời này của người lớn, “Vậy chúng ta chuẩn bị trở về Vatican sao?”
Phong Ngạo không trả lời Tiger, chỉ quay đầu nhìn lại phía sau, Lăng Vũ Hi vẫn đang gấp rút bám theo, “Tiểu Hi, có theo kịp chúng ta không?”
“Ồ! OK, em có thể theo kịp!” Cô lộ ra hàm răng trắng như tuyết, trên thái dương lấm tấm mồ hôi.
Gã xấu xa kia có phải đã nuôi cô quá béo tốt, quá lười biếng, nên bây giờ chỉ mới đi bộ vài bước lại có thể khiến cô dễ dàng sinh mệt mỏi.
Phong Ngạo lúc này mới yên tâm quay đầu lại, nhìn xuống cậu nhóc bên cạnh, nhếch miệng cười dịu dàng, “Đúng, chúng ta về Vatican.” Thực ra, anh rất hài lòng với tình trạng hiện nay.
Anh không muốn hỏi Tiểu Hi, hoặc là không dám hỏi cô khoảng thời gian này, cô và cha nuôi trước kia của cô cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Anh chỉ biết, Tiger cần cô!
“A!” Một tiếng hét to.
Phong Ngạo cùng Tiger ngay lập tức đồng thời quay đầu lại.
Bọn họ còn tưởng Lăng Vũ Hi đã xảy ra chuyện gì, mới kêu lên thảm thiết đến vậy.
Kết quả cô nàng kia vẫn đang yên lành đứng đó, chỉ có vẻ mặt là sợ hãi.
“Lại có chuyện gì?” Tiger sốt ruột hỏi.
“Cái đó… Cái đó…” Cô run rẫy nói.
“Cái nào?” Phong Ngạo cũng hỏi
“Chính là cái đó… chuông nhỏ … Không cẩn thận bị mất rồi…” Cô bỗng nhiên nhớ lại.
Lúc ở Italy, Tiger cho cô một chiếc chuông nhỏ, giờ đã bị mất rồi.
Nếu như cô đoán không lầm, chắc giờ này vẫn còn đang nằm trong tay gã xấu xa kia!
Tiger liếc xéo cô, còn tưởng là chuyện lớn gì, “Biết tại sao tôi có thể tìm được cô không?”
“Tại sao?” Lăng Vũ Hi theo phản xạ hỏi lại.
Sao Tiger lại không mắng cô nhỉ?
“Bởi vì đó là thiết bị định vị! Cô nàng ngu ngốc!” Dứt lời, Tiger xoay người tiếp tục lên đường.
Trong thâm tâm cậu, lại bắt đầu có suy nghĩ phải làm lại cho cô một cái khác đỡ cho tâm trí phải phiền não.
Không biết cô nàng này lúc nào lại tự làm bản thân bị lạc, tìm cũng tìm không thấy.
“Thiết bị định vị?” Lăng Vũ Hi bỗng nhiên hiểu rõ, sau đó nghĩ sâu hơn, chợt nhớ đến một chuyện càng khiến cô thấy sợ hãi gấp bội, “Nguy rồi! Gã xấu xa kia cũng cấy thiết bị trên người em! Xong xong…”
Lăng Vũ Hi nôn nóng như kiến bò trên chảo.
Thân thể không ngừng run rẫy, giống như làm vậy là có thể lắc cho cái thiết bị định vị kia rớt xuống.