Trong phòng chăm sóc đặc biệt bí mật tại bệnh viện Xích Long
Bệnh viện Xích Long này, cách đây hơn bốn năm trước, thời điểm Úy Trì Thác Dã bị súng bắn trọng thương liền mua luôn bệnh viện này, đổi tên thành bệnh viện Xích Long, thuộc tập đoàn Xích Long.
Sau hơn bốn năm, ở đây lại một lần nữa lập hàng rào bảo vệ nghiêm ngặt suốt ngày đêm, mà đối tượng được bảo vệ lần này, chính là cậu nhóc đeo kính đã phá hoại thành công lễ đính hôn đêm đó, Tiger!
Vì sao phải bảo vệ tên nhóc thúi này? Từ chối trả lời phỏng vấn của truyền thông, từ chối xét hỏi của cảnh sát, từ chối tất cả các yêu cầu thăm viếng, chỉ để bảo vệ cậu nhóc chưa sạch máu đầu này?! Úy Trì Thác Dã cười nhạo chính mình.
Việc gì liên quan đến cô nàng Lăng Vũ Hi kia, thì ngay đến chính anh cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại làm vậy!
Từ đêm qua đến sáng nay, anh đã ngồi chờ trước cửa phòng bệnh này suốt một đêm, không hề chợp mắt.
Các bác sĩ cho biết, cậu nhóc bị gãy hai chiếc xương sườn, may mà mạng lớn, cơ quan nội tạng không bị tổn thương.
Hơn nữa nhờ được cấp cứu kịp thời, nếu không hậu quả thật không thể lường được!
Sau khi nghe được lời này của bác sĩ, anh mới thoáng yên tâm.
Con tiểu hổ này.
.
.
.
.
.
Vì sao lại dốc hết ‘vốn liếng’ quyết tâm đ ến ngăn cản lễ đính hôn của anh như vậy? Anh vẫn chưa thể đoán ra.
Mới đây nó còn dùng súng gây mê, diễu võ dương oai bắn anh, lại dẫn theo Lăng Vũ Hi thoát khỏi anh.
Theo lý thuyết, anh đính hôn với ai, con tiểu hổ này chắc chắn sẽ không thèm đếm xỉa, cho dù có ý muốn phá đám, cũng sẽ hành động có tổ chức và lên kế hoạch từ trước.
“Lão Đại, anh về nghỉ ngơi đi.
Ở đây đã có em trông chừng rồi.” Một thuộc hạ trong Xích Long Bang đi đến bên cạnh Úy Trì Thác Dã, cung kính nói.
Úy Trì Thác Dã xoa xoa mi tâm.
Chiếc áo vest trắng đã bị anh làm cho nhăn nhúm.
Trải qua một đêm căng thẳng, thoạt nhìn anh có chút tiều tụy.
Anh nhíu mày hỏi, “Cô nàng kia đâu?”
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn xen vào: “Anh đừng hỏi đến tôi.
Đồ xấu xa, anh là đồ đáng ghét!”
Lăng Vũ Hi hai mắt đẫm lệ.
Tối hôm qua, không ngờ anh ta lại yêu cầu bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cô, bắt buộc cô phải ngủ.
Ngủ thẳng một giấc cho đến bây giờ! Tiger sao rồi, cô nóng ruột muốn chết!
Úy Trì Thác Dã khẽ thở dài, “Em thấy khỏe hơn chưa?”
“Anh mặc kệ tôi.
Tiger đâu? Anh đem Tiger dấu đi đâu rồi hả ?!” Lăng Vũ Hi ngẹn ngào hét lên, nắm chặt nắm đấm không nhịn được muốn đánh lên ngực anh.
“Dừng tay!” Một thủ hạ Xích Long Bang đang đứng bên định tiến lên chặn tay cô lại.
Úy Trì Thác Dã lắc đầu, nhìn tên thủ hạ kia nói, “Cậu tránh chổ khác đi, cứ để cô ấy trút giận một chút.”
Người thủ hạ gật đầu.
Lão Đại thật cưng chiều cô gái này.
Nếu không cũng sẽ không để mặc cô ấy làm càn như vậy.
Nhưng.
.
.
.
.
.
Tối hôm qua, cô Tuyết Nhi mới đúng là vị hôn thê của lão Đại chứ nhỉ? Á, Tên nhóc đeo kính đến cướp hôn trước? Sau đó thì cô gái này xuất hiện, chẳng lẽ.
.
.
.
.
.
Hắn nhớ rõ cô gái này đã bị lão Đại bắt về từ Italy.
Làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện thêm một đứa bé?
Thật loạn hết cả đầu.
Tên thủ hạ kia không dám suy nghĩ nhiều.
Việc riêng của lão Đại, bọn họ là cấp dưới cũng không nên tọc mạch.
Nghĩ vậy, hắn lập tức lui ra.
Lúc này, ngoài phòng bệnh chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.
Úy Trì Thác Dã bây giờ mới chộp được nắm tay nhỏ của cô đang vung vẩy không ngừng, thấp giọng nói, “Tiger không sao rồi, bất quá, còn phải nằm viện dưỡng thương.”
Lăng Vũ Hi nước mắt đầm đìa, nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm, “Hu hu hu, đều tại tôi không tốt.
Tôi cũng không biết tại sao nó lại muốn đến tiệc đính hôn của anh.
.
.
.
.
.”
Cô nên ngăn cản Tiger sớm hơn.
Đều tại cô không tốt.
Gã đàn ông xấu xa đó đính hôn thì liên quan gì đến cô.
Cô thừa hơi khóc làm quái gì chứ, hu hu hu.
.
.
.
.
.
“Ngoan, đừng buồn.
Tiger khá hơn rồi.” Nước mắt của cô vô thức lại khiến tim anh như bị tan chảy ra.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô.
Đây là lần đầu tiên, cô nàng này gào khóc trước mặt anh.
Tiếc là, lại khóc vì một người ‘đàn ông’ khác, à, cậu nhóc khác.
“Hu hu hu, đều tại anh.
Anh muốn đính hôn thì thôi đi.
Anh cũng không cần bày vẽ ra như vậy.
Tiger cũng sẽ không bị thương a.
.
.
.
.
.” Cô mắng, giống như để muốn hả giận nên đã chùi hết nước mắt nước mũi lên bộ lễ phục màu trắng của anh.
Đồ đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!
Nghe cô nói anh không biết nên khóc hay cười.
Chẳng qua là, tâm trạng lúc này lại như mặt trời buổi sáng bay bổng lâng lâng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, “Vậy còn em, vì sao lại muốn tới phá tiệc đính hôn của tôi, hử?”
Những lời này, vừa nghe thì có vẻ như đang chất vấn, nhưng trong giọng nói lại lộ ra không ít nuông chiều, mà ngay cả anh và cô đều không nhận thấy.
“Tôi.
.
.
.
.
.
Ai nói.
.
.
.
.
.
Ai nói tôi muốn phá đám.
Anh là ai chứ.
Anh đính hôn với ai thì liên quan gì đến tôi.
.
.
.
.
.
Um.
.
.
.
.
.”
Đầu lưỡi cô ríu lại, lời còn chưa kịp nói xong, chất giọng vịt đực đã bị anh nuốt hết vào trong.
Anh cứ vậy thản nhiên, dịu dàng, lại bá đạo ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô, mt vào thật mạnh, khóe mắt ánh lên ý cười.
Cô nàng này, đúng là vịt chết còn cứng miệng.
Một lúc lâu sau, anh mới không cam lòng buông cô ra.
Ngón cái thô ráp lướt qua cánh môi cô, giọng hơi khàn cười ra tiếng, “Phải không.
Nếu là chuyện không liên quan đến em, vì sao còn mặc kệ Tiger đến phá chứ? Đừng nói với tôi, Tiger chỉ muốn tới tranh phụ nữ với tôi.”
Trong đôi mắt đen láy của anh, tràn ngập vẻ trêu chọc.
Lăng Vũ Hi thoảng thất thần.
Vì bị vạch trần, nên lúc này cô thật sự chỉ muốn đập nát khuôn mặt tuấn tú kia! “Hừ, anh cũng đừng tự đắc ý.
Nếu Tiger có chuyện gì bất trắc, dây mơ rể má gì, tôi cũng quyết kéo anh theo chôn cùng!”
Hiển nhiên là, cô càng giương nanh múa vuốt bao nhiêu, càng tỏ rõ cô có tật giật mình bấy nhiêu.
Không thể phủ nhận, tại thời điểm mà lễ đính hôn của anh bất thành, trái tim cô cũng đã có chút nhảy nhót.
Nhưng lúc ấy Tiger bị thương, nên cô càng không rảnh mà bận tâm đ ến.
May mắn Tiger không việc gì, nếu không cô sẽ thấy hối hận đến chết!
“Tiger là gì của em?” Anh hỏi.
Hả? Rõ ràng, cô có hơi chút bị sự dịu dàng của anh làm cho sợ hãi.
Người đàn ông này từ khi nào lại trở nên kiên nhẫn, nhã nhặn như vậy, thậm chí bị đánh cũng không thèm đánh lại, bị mắng cũng không thèm đáp trả? “Anh hỏi cái này làm gì?” Cô bĩu môi.
Ánh nắng sớm mai chiếu lên hành lang bệnh viện, giống như các thiên sứ giáng trần, khiến người ta nhìn vào lại thấy có thêm tia hi vọng.
Anh thở dài, đưa tay kéo cô ôm vào lòng, “Không có gì, chỉ cảm thấy.
.
.
.
.
.
Cậu nhóc kia đối với em rất tốt.”
Giống như bị sự thân thiết của anh mê hoặc, cô cũng dần dần bình tâm lại, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim vững vàng của anh, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như tìm về được thứ cảm giác đã bị mất từ rất lâu rồi.
Tiger là gì của cô? Trong đầu hiện lên một vài ký ức vụn vặt tối hôm qua, khắp nơi đều là lửa đỏ.
Cô không biết những thứ đó có ý nghĩa gì, chỉ biết là từ sau khi có lại ký ức, Tiger đã hiện diện trong cuộc sống của cô.
Cô dịu dàng nói, “Tiger là người đối xử với tôi tốt nhất.”
“Ùm.
.
.
.
.
.” Anh ôm cô, dụi vào hõm vai cô một lúc, “Tôi đồng ý.
Cậu nhóc này đối với em, thật sự rất tốt.”
Tốt đến mức có thể một mình xâm nhập vào khu nhà cao cấp của anh, bắn châm gây tê anh, cướp đi người phụ nữ của anh; Tốt đến mức có thể bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, đơn độc xông vào buổi tiệc đính hôn của anh, chỉ để phá không cho anh và người phụ nữ khác đính hôn, tất cả mọi việc đó chỉ vì cô nàng Lăng Vũ Hi này.
.
.
.
.
.
Đợi chút, người phụ nữ của anh?
Úy Trì Thác Dã suýt nữa bị ý nghĩ này chấn động.
Người phụ nữ của anh, không ngờ anh lại không hề ghét bỏ việc xưng hô thế này, mà còn có chút mừng thầm.
Đáng chết, từ khi nào anh đã bị trúng bùa mê của cô nàng Lăng Vũ Hi này rồi?
Lăng Vũ Hi gật đầu, “Ùm, Tiger thật sự tốt lắm.” Tuy rằng cậu nhóc có đôi khi rất độc miệng, có đôi khi lại tỏ ra rất lạnh lùng, có đôi lúc thì vô cùng trẻ con.
Nhưng đối với cô, thật sự không có gì để chê trách.
Trầm mặc một lúc, ánh mắt sáng quắc của Úy Trì Thác Dã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng vì giận của Lăng Vũ Hi, sau đó, chậm rãi nói, “Lăng Vũ Hi, lần này, là các người tự chui đầu vào lưới .”
“Hả? Cái gì mà tự chui đầu vào lưới?” Đầu óc cô còn chưa hiểu kịp, nhưng những lời này lại làm cho toàn thân cô sợ hãi.
Dường như cô có dự cảm xấu!
Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười xấu xa, có chút mệt mỏi ôm eo cô, cúi người, đầu tựa vào vai cô, dịu dàng nỉ non, “Tôi bỗng nhiên không muốn buông em ra, làm sao bây giờ?”
Cảm giác mỏi mệt dần dần xâm nhập vào mỗi tế bào não của anh.
Cả một đêm anh không chợp mắt, hít thật sâu mùi hương độc đáo của riêng cô.
Đã bao lâu anh không được ngửi mùi thơm đó? Dường như chỉ mới đây thôi, thế nhưng lại khiến cho anh nhớ nhung đến vậy!
Giờ khắc này, anh chắc chắn bản thân không hề muốn buông tay.
Có lẽ từ hơn bốn năm trước, lần đầu tiên cô gái này xuất hiện trên giường của anh, đã định là sẽ dây dưa không rõ rồi.
Giữ cô lại bên cạnh, anh cũng sẽ không hề rối loạn, anh bá đạo nghĩ.
Mặc kệ anh đính hôn với ai, thì Lăng Vũ Hi nhất định cũng sẽ là người phụ nữ của anh!
“Hả?” Giọng nỉ non của anh, làm tim cô giật thót lên, “Anh.
.
.
.
.
.
Anh.
.
.
.
.
.” Đầu lưỡi cô líu lại.
Anh ta nói sẽ không buông cô ra, là có ý gì?
Vậy còn cô nàng Tuyết Nhi kia của anh ta thì sao đây? Tuy rằng buổi lễ đính hôn tối hôm qua của hai người bị bất thành, nhưng sau đó thì sao? Sau này anh ta vẫn sẽ kết hôn với cô nàng Tuyết Nhi kia không phải sao?
Xem cô là gì? Tình nhân bí mật? Máy đẻ?
Fck!
“Ê, này ! Đồ đàn ông thúi, anh rốt cuộc là có ý gì! Anh nói rõ ràng cho tôi.
.
.
.
.
.Này.
.
.
.
.
.Sao anh lại ngủ thế hả?.
.
.
.
.
.
Đồ lợn chết.
.
.
.
.
.”