Nếu nói, trong cuộc đời này, nếu có chuyện phải làm cho anh hối hận đến mức thở dài, thì trừ năm đó trơ mắt nhìn ‘bà’ chết đi, thêm chuyện đã trách mắng khiến con bé bỏ đi, thì chính là chuyện của bác sĩ Quý.
Anh làm sao cũng không ngờ được.
Lúc ấy anh còn đang hôn mê, sau này mới biết ngay sau hôm anh bị bắn, liền nhận được tin bác sĩ Quý chết bất đắc kỳ tử.
Úy Trì gia giống như bị mất đi một cánh tay cứu mạng, làm anh vô cùng thương tiếc!
Bác sĩ Vương nghe vậy nước mắt giàn dụa trên gương mặt già nua.
Ông hiểu ngài Úy Trì là muốn tốt cho ông.
Dù sao giới hắc đạo không hề đơn giản giống như ông suy nghĩ, nhưng thầy.
.
.
.
.
.
Úy Trì Thác Dã biết sự băn khoăn của bác sĩ Vương, vì thế nói: “Tuy rằng con của bác sĩ Quý không còn theo nghiệp y, nhưng chỉ cần Úy Trì Thác Dã tôi còn sống một ngày, con cháu Quý gia đời này cũng có thể kê cao gối mà ngủ, vô ưu vô lo.”
Bác sĩ Vương tháo cặp mắt kính xuống, gật đầu.
Về điểm này ông tin Úy Trì Thác Dã có thể làm được.
Xem ra cả đời này ông phải ôm tiếc nuối thôi.
“Bác sĩ Vương, tôi nói vậy, ông đã thấy nhẹ nhõm hơn rồi chứ?” Úy Trì Thác Dã nhíu mày hỏi.
Hôm nay bác sĩ Vương, có thể nói là đã thay thế vị trí của bác sĩ Quý.
Đối với anh, nhân lực là không thể thiếu, anh hi vọng đôi bên đều không có khúc mắc.
Tóm lại anh sẽ không bạc đãi bất cứ thành viên nào đối tốt với Úy Trì gia, cũng như đối tốt với Xích Long Bang.
“Vâng, thật sự đã khiến cho ngài chê cười rồi.
Ngài Úy Trì, bởi vì vài năm nay tôi thật sự rất hoài niệm thầy, cho nên nhất thời mới không nhịn được.
.
.
.
.
.” Bác sĩ Vương lau khóe mắt vẫn còn vương lệ, gật nhẹ đầu hơi lộ ra nụ cười ôn hòa.
“Mấy năm qua, vất vả cho ông rồi.” Úy Trì Thác Dã thấu hiểu.
Bây giờ bác sĩ Vương mới dám hỏi anh, có thể thấy được vài năm nay trong lòng ông ấy vẫn luôn tồn tại vướng mắc.
Nhưng thật xin lỗi, anh không thể nói nhiều với ông.
Dù sao việc bác sĩ Quý chết oan có liên quan tới một số người.
Điều anh có thể làm, cũng chỉ có vậy mà thôi.
“Aizz.
.
.
.
.
.” Trong lòng bác sĩ Vương còn rất sợ hãi.
Tuy rằng ông vẫn chưa nhận được câu trả lời như mong muốn, nhưng cuối cùng ông cũng đã được bày tỏ nỗi lòng, hi vọng thầy trên trời có linh thiên mà phù hộ cho con cháu Quý gia, cháu con đầy nhà, cả nhà vui vẻ.
Hất đoạn tàn thuốc cuối cùng rớt xuống, Úy Trì Thác Dã mấp máy môi: “Bác sĩ Vương, mạng của thằng bé, xin giao cả cho ông, xin ông hãy cố gắng hết sức, đứa trẻ này.
.
.
.
.
.
Tôi rất tán thưởng.”
“Ngài Úy Trì, về điểm này xin ngài yên tâm, bất kể là ai, tôi cũng đều sẽ cố gắng hết sức!” Bác sĩ Vương gật đầu, trong ánh mắt lộ ra tia kiên định.
Ông là một bác sĩ trung thực và tốt bụng, những điều này, đều do chính thầy đã dạy cho ông.
Chỉ.
.
.
.
.
.
Còn một điểm, ông cảm thấy vô cùng do dự, không biết có nên hỏi hay không.
Lúc này, trong đầu Úy Trì Thác Dã hiện lên một gương mặt xinh đẹp: “Ngoài ra, cô gái đang chăm sóc thằng bé, cũng xin nhờ ông quan tâm hơn.”
“Vâng, xin ngài hãy yên tâm.” Bác sĩ Vương trả lời.
“Được rồi, có những lời này của ông, tôi thấy rất an tâm.” Úy Trì Thác Dã gật đầu, từ trên ghế đứng dậy, “Nếu như không còn chuyện gì khác, vậy tôi đi trước.”
Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, bị cô nàng Lăng Vũ Hi này bày trò ầm ĩ, mới đó mà trời đã sắp sáng rồi.
A, anh lại có thêm một đêm không được ngủ nữa rồi.
Cúi đầu lễ phép chào bác sĩ Vương, anh liền xoay người đi ra ngoài.
“Vậy.
.
.
.
.
.” Nhìn thấy anh xoay người muốn đi, bác sĩ Vương vội gọi.
“Hử? Còn có chuyện gì nữa sao, bác sĩ Vương?” Úy Trì Thác Dã quay đầu nhướng mày.
“A, tôi chỉ mạo muội muốn hỏi một câu, đứa nhỏ này với ngài Úy Trì đây là.
.
.
.
.
.” Ông vẫn tỏ ra ôn hòa, trong đôi mắt lại không giấu được vẻ nghi ngờ khó hiểu.
“Với tôi? À, thằng bé không quan hệ gì với tôi.” Úy Trì Thác Dã chợt hiểu đáp.
Đột nhiên, sắc mặt bác sĩ Vương có chút thay đổi, bên ngoài thì cười dịu dàng nhưng bên trong lại không giấu được chút kinh ngạc.
“Sao vậy? Bác sĩ Vương có chuyện gì không ổn sao?” Úy Trì Thác Dã nhìn biểu cảm của bác sĩ Vương thắc mắc.
“.
.
.
.
.
.
Không, không có.” Đương nhiên, sâu trong đáy lòng bác sĩ Vương có chút nghi ngờ nhưng lại không dám kết luận.
“Như vậy, tôi đi ra ngoài trước.” Úy Trì Thác Dã mỉm cười nói.
Gật đầu, bác sĩ Vương vẫn còn hơi do dự, lập tức nói với theo: “Không bằng ngài Úy Trì, khi nào ngài có thể sắp xếp được thời gian, để tôi làm kiểm tra sức khoẻ cho ngài đi.”
Ông nghĩ, cũng chỉ còn biện pháp này, mới có thể xác định nghi ngờ trong trong lòng ông.
Dù sao nếu chưa xét nghiệm DNA trước, chỉ dựa vào đều có chung một loại máu hiếm, ông cũng không dám vội đưa ra kết luận .
Hơi thoáng dừng lại, Úy Trì Thác Dã gật đầu mỉm cười: “Được, tôi sẽ sắp xếp, cũng đến lúc phải làm kiểm tra sức khoẻ rồi.”
Nếu đã quyết định để cô nàng Lăng Vũ Hi kia mang thai con của anh , vậy anh cũng nên vì cục cưng mà tiến hành một số công tác chuẩn bị rồi chứ nhỉ ?
A, không ngờ Úy Trì Thác Dã anh cũng có ngày giống như một người đàn ông bình thường, thậm chí bắt đầu chờ mong được san sẻ trách nhiệm làm cha đứa nhỏ với người phụ nữ của mình.
.
.
.
.
.
Nhưng mà, cô nàng Lăng Vũ Hi kia, sẽ ngoan ngoãn nghe lời chứ?
Tuy nhiên, Tuyết Nhi, thực sự có thể bao dung chấp nhận Lăng Vũ Hi sao?
Vừa nghĩ đến đây, lông mày anh càng nhíu chặc hơn.
Hai người phụ nữ, vẫn luôn là vấn đề đau đầu nhức óc.
Có đôi khi, anh vô cùng khâm phục cổ nhân, xem tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.
Vì sao đến phiên anh, lại thấy phiền não như vậy?
“Tóm lại nên càng sớm càng tốt, tôi chờ sự sắp xếp của ngài, ngài Úy Trì.” Bác sĩ Vương gật đầu.
Hi vọng kết luận này mau sớm có ngày được chứng thật.
Đợi sau khi được kiểm chứng, rồi lại nói với ngài Úy Trì cũng không muộn, không phải sao?
Đợi sau khi được kiểm chứng, rồi lại nói với ngài Úy Trì cũng không muộn, không phải sao? Ý nghĩ này, có lẽ là nguyên nhân về sự do dự của bác sĩ Vương, thiếu chút, mơ mơ hồ hồ, mà một lần nữa bỏ lỡ rất nhiều.
.
.
.
.
.
Úy Trì Thác Dã hơi thở dài một tiếng, gật đầu lễ phép với bác sĩ Vương, đi ra khỏi cửa phòng.
Cô nàng Lăng Vũ Hi này, anh nên làm sao với cô bây giờ? Nếu theo như lời Lâm Ngạn, chỉ cần con không cần mẹ.
Anh thực sự có thể làm như vậy được sao? Dù sao, mùi vị bị mất mẹ, so với bất cứ ai anh đều rõ ràng hơn!