Sân sau Xích Long Bảo
Bầu trời trong xanh thoáng đãng, Lăng Vũ Hi chậm rãi dạo bước trên mặt cỏ, cảm nhận ánh nắng mặt trời ấm áp.
Tới ở nơi này đã được năm ngày, cuộc sống trôi qua thật bình yên, có hơi chút ngột ngạt.
Cô muốn đi thăm Tiger, nhưng bọn họ lại không cho đi.
Giang Tuyết Nhi và thím Lâm, cùng với nhóm người hầu của Xích Long Bảo đều rất tốt với cô.
Đặc biệt là chú thím Lâm, cả hai luôn mang lại cho cô cảm giác thân thuộc và gần gũi, mà chính cô cũng không thể lý giải được tại sao.
Trong gần một tuần ở đây, mỗi ngày cô đều đi ngủ sớm dậy sớm, tập thể dục, đi tản bộ loanh quanh một chút, giống như mọi người phụ nữ có thai bình thường, cuộc sống cứ bình lặng trôi qua.
Chỉ là nơi này, luôn làm cho cô có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Xích Long Bảo lớn đến mức giống như công viên Neverland, muốn đi hết một vòng cũng phải tốn không ít thời gian, thỉnh thoảng nghe thím Lâm nói.
Xích Long Bảo đã có hơn trăm năm lịch sử, từng có lúc thịnh vượng, cũng có khi sa sút, cho đến đời của Úy Trì Thác Dã, mới bắt đầu thịnh vượng lại, thậm chí còn hưng thịnh hơn rất nhiều so với trước đây.
Có người nói, trước đây hắn sợ ồn ào, vì vậy không hề thuê người giúp việc.
Chính vì vậy Xích Long Bảo rất yên tĩnh, cho đến bốn năm trước, nơi này lại bắt đầu đại tu lần nữa, cũng bởi vậy mà đã mời rất nhiều người giúp việc, làm cho Xích Long Bảo biến thành một công viên Neverland như bây giờ, còn tại sao lại như vậy, cô cũng không biết.
Chợt nhớ lại lúc còn ở Tề gia, nhớ tới những lời bà lão kia nói về bà hai của Tề gia.
Bà hai kia chắc từng là thiên kim tiểu thư của Xích Long Bảo đi.
Cô không thể tưởng tượng nỗi, nàng công chúa của tòa lâu đài này, đã gặp phải cuộc hôn nhân bất hạnh đến thế nào, khiến cho gã xấu xa kia, giờ khắc này khi nghĩ đến thân thế của hắn, cô vẫn còn có chút nghẹn lòng.
Thở dài một hơi, khi đó cô từng vì thân thế đáng thương của gã xấu xa kia mà nước mắt đầm đìa.
Khoảng khắc đó cô đã thật sự sẵn sàng đồng ý sinh con cho hắn, nhưng tại sao bây giờ lại rơi vào tình huống như vậy?
Cô không hiểu, cũng không còn hơi sức để suy nghĩ thêm gì nữa, dù sao hắn cũng đã có vợ tương lai, không phải sao?
Ngay cả khi trời có sập, thì hắn cũng là chồng của Giang Tuyết Nhi, với Lăng Vũ Hi cô có liên quan gì đâu?
“A ha ha.
.
.”
“Tiểu Mai, cô đẩy nhanh hơn một chút, ha ha.
.
.”
Một chuỗi tiếng cười trong vắt như chuông bạc thu hút sự chú ý của Lăng Vũ Hi.
Cô đi khắp sân sau của Xích Long Bảo, thì phát hiện ra hai cô hầu gái trẻ đang chơi xích đu, chơi vui đến nỗi không biết trời đất đâu nữa.
Cảm giác vui vẻ dường như được các cô lan tỏa trong không gian.
Ở Xích Long Bảo đã được năm ngày rồi, tâm trạng nặng nề giờ khắc này mới hơi dịu bớt.
Vứt hết phiền muộn sang một bên, cô bước nhanh về hướng các cô gái.
“A, Cô Lăng!” Cô hầu gái Tiểu Mai cất tiếng gọi khi vừa chợt thấy Lăng Vũ Hi đang ở cách đó không xa, tiếng gọi ngay lập tức trở nên căng thẳng, giống như một đứa trẻ đang làm điều gì sai trái.
Nhìn thấy dáng vẻ cứng nhắc của hai cô hầu gái, trên mặt Lăng Vũ Hi lại lộ ra nụ cười tươi mà nhiều ngày nay không thấy: “Các cô tên gọi là gì?”
“Tôi tên Tiểu Mai, cô ấy tên Tiểu Diệp.” Tiểu Mai chỉ chỉ Tiểu Diệp vẫn còn hoảng hốt ngồi thừ người trên xích đu.
Tiểu Diệp hoảng loạn nhảy từ trên xích đu xuống, do căng thẳng mà hai má ửng hồng, “Xin chào, cô Lăng.”
Không giống với Đại Tiểu Ny, hai cô hầu gái này xem ra rất thẹn thùng và nhát gan.
Không biết có phải do mang thai hay không, mà khiến cho tính tình của cô cũng trở nên trẻ con, “Ha ha, tôi có thể cùng chơi với hai cô được không?”
“Chuyện này.
.
.” Cô hầu gái có chút do dự.
Các cô cũng không biết Lăng Vũ Hi đang có thai, chỉ biết cô là khách quý của cậu chủ và cô Tuyết Nhi, thân phận tất nhiên cao quý.
Các cô là tôi tớ, không dám mạo phạm.
“Không sao, nào, tôi đẩy giúp các cô.” Dứt lời, cô liền đẩy bàn xích đu lên phía trước.
“oh yo!” Đẩy mạnh một cái, làm cho cô gái trẻ đang ở trên xích đu cũng bị văng ra xa, vẽ trên không trung một đường vòng cung thật dài.
“A ——” dẫn đến tiếng thét thất thanh của cô gái trẻ.
“Ha ha ha.
.
.” Tống ra một hơi, giống như đem hết phiền muộn nhiều ngày qua bị ứ đọng trong lồ ng ngực thoát hết đi.
Sau đó, cô cười thật to, giống như một đứa trẻ, quên hết tất cả, các cô vui đùa đến không còn biết đâu là trời đất nữa.
Dưới ánh nắng ấm áp, tiếng cười vui vẻ lan tỏa khắp Xích Long Bảo rộng lớn, kéo theo, tiếng chim hót líu lo, trên bầu trời nổi lên những gợn mây, mùa xuân đã đến rồi.
.
.
Cổng trước
Âm thanh tiếng còi xe vang lên, sau đó cổng lớn Xích Long Bảo tự động mở ra, chiếc xe thể thao màu bạc chậm rãi lái vào!
“A! Cậu chủ, cậu chủ đã về rồi!” Người hầu hét lớn, vội vàng bước nhanh lên phía trước nghênh tiếp Úy Trì Thác Dã lái xe vào.
Chiếc xe dừng lại, anh từ trong xe đi ra, dặn dò người hầu đứng bên: “Đưa xe vào trong gara đi.”
“Vâng, cậu chủ.”
Tâm tình Úy Trì Thác Dã có chút không thể chờ đợi được nữa.
Chuyến công tác đến Mỹ theo kế hoạch là một tuần, cũng bởi vì anh không thể chờ đợi được nữa, nên vì vậy mà đã hoàn thành sớm.
Trong năm ngày ở Mỹ, anh không lúc nào không có ý nghĩ muốn quay về Xích Long Bảo, trong đầu đều là hình ảnh của người phụ nữ đáng ghét kia, đặc biệt là cái đêm trước khi đi đó, tình cảnh trong gara, đã khắc sâu vào trái tim anh!
“Thác Dã!” Bỗng dưng, một bóng người xinh đẹp nhào vào trong lòng anh.
“Tuyết Nhi?” Anh thuận thế ôm gọn lấy cô, “Chậm một chút, em nha, sau này đừng làm động tác mạnh như vậy, biết không?” Thứ mà anh luôn bận tâm đ ến, vĩnh viễn là trái tim của cô.
“Đáng ghét, về mà cũng không thèm gọi điện thông báo trước một tiếng!” Khuôn mặt Giang Tuyết Nhi đỏ bừng bừng, kể từ sau khi chính thức đính hôn, cô đã trở nên lớn mật hơn trước rất nhiều.
Cô bắt đầu học cách làm nũng với anh, cũng bắt đầu học để chủ động ôm anh.
Khẽ mỉm cười yếu ớt, anh dịu dàng nói: “Thế này không phải cho em một niềm vui bất ngờ sao?” Thế nhưng ánh mắt lại đang tìm kiếm một hình bóng ai khác.
“Hừm, thím Lâm nói anh sẽ đi một tuần, không ngờ anh lại về sớm thế.
Em thật vui quá!” Giang Tuyết Nhi mỉm cười dịu dàng.
Úy Trì Thác Dã vẫn là nụ cười yếu ớt như cũ: “Đồ ngốc này, có gì mà phấn khích đến thế, đúng rồi, mọi người đều tốt chứ?”
Anh nói “mọi người”!