“Hu hu hu, để cho tôi về, thả tôi ra!”
Một giọng nói khàn đục từ trong góc truyền ra.
Phong Ngạo ôm Tiger nhanh chóng chạy về, thì nhìn thấy cảnh này.
Một thân ảnh nhỏ nhắn cuộn mình trong góc đại sảnh, mặc một chiếc áo khoác lớn màu đen, đội mũ trùm đầu, giọng nói khô khốc khàn đục run rẩy không rõ là nam hay nữ.
“Tiger! Đến đây với ta.” Giọng nói hùng hậu vang dội, thường ngày máu lạnh vô tình, nhưng khi ở trước mặt nhóc Tiger, lại tràn ngập hiền từ cùng yêu thích.
“Chủ nhân!” Tiger từ trong ngực Phong Ngạo tuột xuống, chỉ ngoan ngoãn đáp lại chủ nhân một tiếng, nhưng không chịu đi qua chổ ông ta.
Mà lại đi về phía bóng người đang co rúm nơi góc tường kia.
“Tiger, con định đi đâu?” Phong Ngạo cho rằng cậu sẽ đi về phía chủ nhân, mà không ngờ rằng cậu nhóc lại đi về phía góc tường.
Tiger không trả lời Phong Ngạo, bước chân cũng không hề dừng lại.
Thật kỳ quái, khi vừa đến, cậu nhóc liền có một loại cảm giác đặc biệt.
Sau khi nhìn thấy người ở góc tường kia, cậu liền không nhịn được muốn tiến đến gần người đó hơn, luôn cảm thấy người kia có một sức hút vô hình, lôi kéo cậu.
“Chủ nhân, ngài gọi tôi đến, vì xảy ra chuyện gì?” Phong Ngạo thoáng liếc qua người đang run rẩy trốn trong góc tường một chút.
Lão già tóc bạc không lên tiếng, trợn trừng mắt nhìn theo từng cử động nhỏ nhất của Tiger.
Bình tĩnh dừng lại trước mặt người đó, Tiger nhỏ giọng hỏi: “Cô là ai?”
Thần hình kia run rẩy, chậm rãi ló ra một nửa khuôn mặt cùng một con mắt từ bên trong chiếc mũ, một sợi tóc rủ xuống, trong ánh mắt đều là sự sợ hãi cùng bất an.
Ánh mắt đó do dự nhìn Tiger cùng Phong Ngạo, khi nhìn đến vẻ mặt hung ác của lão già tóc bạc thì, rõ ràng nhăn nhúm lại!
Trong thoáng chốc Tiger như bị ngừng thở.
Trái tim nhỏ nảy lên thìch thịch, không biết tại sao mình lại có cái cảm giác này.
Đó là một nửa khuôn mặt trắng nõn, trong đôi mắt vô tội đều là nỗi sợ hãi: “Cô sợ sao? Con là Tiger, cô tên là gì?” Cậu nhẹ nhàng tự nhiên đưa cánh tay nhỏ của mình về phía thân mình đang cuộn tròn kia với đầy thiện chí, giơ tay lên ——
Thân hình kia rõ ràng hơi né tránh một chút, rồi sau đó để yên.
Vốn dĩ, Tiger cũng không có ác ý, chỉ là muốn vén mái lòa xòa trước nửa khuôn mặt kia lên.
Trầm mặc một lát, dường như cảm nhận được thiện ý của Tiger, nhìn khuôn mặt hồn nhiên của cậu nhóc như gợi lên một cảm giác thân thiết không tên, làm cho cánh môi trên nửa khuôn mặt kia, hơi nhếch lên, giọng nói khàn đục lần thứ hai vang lên: “Tôi tên —— Hi.”
“Hi?” Trái tim Phong Ngạo đột nhiên thót lên một cái.
Đột ngột, quay đầu lại nhìn về phía chủ nhân, “Chủ nhân, cô ấy là?”
Không dám chắc ý nghĩ sôi sục trong lòng kia, gương mặt đó, gần như xa lạ, giọng nói đó, càng khác biệt một trời một vực! Hay, anh đã nghe lầm, có thể là Hi, hoặc là Tích, hay là Tịch.
.
.
Nhưng mà, khóe miệng lão già tóc bạc nhếch lên khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Cô ta do bên Italy vừa vứt tới, ngươi nói cô ta là ai?”
Hít vào một ngụm khí lạnh, Phong Ngạo nhanh chóng chạy đến trước mặt bóng người kia, rồi ngồi xổm xuống, tâm tình kích động, tay không ngừng run rẩy: “Hi.
.
.
Là em sao? Tiểu Hi?”
Thân người kia sợ sệt nhìn Phong Ngạo, càng lui vào trong góc tường sâu hơn.
“Anh là Phong Ngạo, Tiểu Hi, là em sao.
.
.” Anh bỗng nhiên phát hiện ra một thực tế.
Ánh mắt cô nhìn anh vô cùng xa lạ! “Chủ nhân, đây rốt cuộc là làm sao vậy?”
Đột nhiên, anh tiến lên xốc cái mủ trùm đầu của người đó lên.
Một mái tóc dài đen nhánh rủ xuống, gương mặt trắng nõn lập tức hiện ra trước mắt bọn họ! Chỉ có đôi mắt, cặp mắt ngập nước kia cực kỳ giống Tiểu Hi, nhưng, cảm giác vẫn thấy không đúng!
“Không phải Tiểu Hi, cô không phải Tiểu Hi!” Cho dù có hóa thành tro, anh cũng nhận ra Tiểu Hi, nhưng trông gương mặt này này, rõ ràng là không phải!
“Hừ, coi như nó gieo gió gặt bão!” Lão già tóc bạc cười lạnh một tiếng, “Phong Ngạo, ta cho ngươi biết, cô ta chính là người ngươi ngày nhớ đêm mong Lăng, Vũ, Hi! Ha ha ha ha.
.
.”
Lão già tóc bạc ngửa mặt lên trời cười dài.
Lão cũng không ngờ được, vết bỏng nghiêm tr ọng lúc trước, trải qua hai năm ròng rã chữa trị Lăng Vũ Hi, bây giờ lại biến thành dáng vẻ này.
Xem ra cái vị Bác sĩ Fei Denan kia y thuật quả nhiên không tồi, chí ít chỉnh đến chỉnh đi vẫn có thể chỉnh thành mỹ nữ, ha ha ha!
“Phong Ngạo, ngươi không ngờ phải không, đây chính là Lăng, Vũ, Hi! Hơn nữa, nói thêm cho ngươi một tin tức thú vị, nó—— đã quên hết mọi chuyện trước đây!”
Ầm ầm ầm!
Trong đầu lập tức như nổ pháo hoa, Phong Ngạo lảo đảo một cái ngã quỵ xuống đất.
Tiểu Hi bị mất trí nhớ?!
Giống như một quả bom, lần thứ hai khiến trái tim Phong Ngạo muốn nổ tung! Anh không đành lòng nhìn vào ánh mắt sợ hãi của người phụ nữ trước mắt, lòng đau như đao cắt.
“Sao vậy? Chú Phong?” Tiger nhíu mày.
Thở d ốc từng cơn, thật lâu sau, Phong Ngạo từ trong hốt hoảng bình tĩnh lại: “Phía bên Italy không phải nói đã chữa khỏi cho y Tiểu Hi rồi sao? Chủ nhân, ngài lừa tôi đúng không, đây không phải là Tiểu Hi, đây không phải Tiểu Hi!”
Anh không thể tin, cô gái xa lạ với giọng nói khàn đục này lại là Tiểu Hi.
Hai năm, anh đã đợi Tiểu Hi ròng rã hai năm.
Bên phía Italy vẫn luôn không cho phép anh qua thăm viếng.
Nhưng, chờ đợi ròng rã hai năm dài, trả cho anh lại là một người khác!
“Chú Phong, Tiểu Hi là ai?” Tiger không hiểu hỏi.
Phong Ngạo liếc mắt nhìn Tiger, rồi đột nhiên như bừng tỉnh.
Có thể anh mới là người sai.
Nếu không tại sao Tiger vừa rồi lại đi tới đây, phải chăng do chính tình mẫu tử lôi kéo! Đáy lòng dâng lên một cảm giác thương tiếc sâu sắc, anh đảo mắt nhìn về phía.
.
.
Tiểu Hi, “Tuy rằng không tin em sẽ biến thành như vậy, nhưng bên Italy sẽ không lừa chúng ta, khiến cho anh không thể không tin, em.
.
.” Bỗng dưng, giọng anh có chút nghẹn ngào, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói, “Chính là Tiểu Hi.”