Lúc Lăng Vũ Hi vào phòng bệnh, thì Tiger đã ngủ ngon lành, trên người mấy lớp băng vải vẫn chưa được tháo ra hết.
Cô chậm rãi đi đến trước giường, nắm lấy bàn tay bé xíu của cậu, sợ đánh thức cậu, nên nói thật nhỏ, "Cô… sắp xuất viện, nhóc biết không?"
Chẳng biết tại sao, lần này, cô có cảm giác như bị bắt vào nhà giam, không vui vẻ, không chân thực, thậm chí còn tăng thêm vài phần bất an.
"Nhóc con… Cậu phải sớm khỏe lại.
Sau này Bảo Bảo chào đời, nhất định sẽ nhận nhóc làm anh trai." Cô mỉm cười, tương lai của đứa bé trong bụng, ai mà biết được? Bảo Bảo chưa chào đời, đã nhất định rời xa cha.
"Vậy nên… Nhóc phải sớm khỏe lại thôi! Ừm… Sau này cô sẽ thường xuyên tới thăm con, chờ con khỏi bệnh rồi, sẽ liên lạc với chú Phong, dẫn con quay về Kingloy được không?" Cô phải lo lắng cho tương lai của đứa trẻ này.
Cô không ở bên chăm sóc, nên vẫn luôn thấy lo lắng.
Bác sĩ Vương nói, tháng sau nhóc Tiger có thể xuất viện rồi.
"Chờ sau khi con xuất viện, phải ngoan ngoãn quay về Kingloy, nơi này không phải địa bàn của chúng ta.
Cô không muốn con lại gặp nguy hiểm, nhóc con, con nghe không?" Cô thì thầm lẩm bẩm, như thể cô sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Tiger nữa.
Cuối cùng, nhịn không được, Tiger mơ màng mở mắt ra, đôi mắt ngân ngấn nước, nhìn chăm chú vào Lăng Vũ Hi, "Cô lại muốn đi à?"
Vất vả lắm mới được ở bên mẹ và em gái, cậu làm sao chịu được vừa có đã phải chia lìa?
Nhưng… Vô tình, cậu nghe trộm được papa và bác sĩ Vương nói chuyện, có người muốn hạ độc mẹ! Tin tức này khiến cậu khiếp sợ! Hung thủ chính là con hải âu già đưa thuốc kia sao?
"Ùm… Cô không thể ở lỳ trong bệnh viện nữa, nếu không bác sĩ Vương sẽ đuổi cô đi, ha ha." Đây là lý do cô bịa ra, tuy rằng bác sĩ Vương không hề nói như thế.
"… Ùm, vậy cô phải tự chăm sóc bản thân!" Đôi mắt đen láy của Tiger ngân ngấn nước, bịn rịn quyến luyến, nhưng cậu biết mình không thể tùy hứng.
Papa sẽ bảo vệ mẹ và em gái.
Cậu tin như vậy!
"Ừ, vậy nhóc cũng phải hứa với cô, vết thương lành rồi, phải cùng chú Phong quay về Kingloy, được không? Cô tin chủ nhân đã đợi lâu rồi." Dịu dàng giống như một người mẹ chăm sóc con mình, Lăng Vũ Hi nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc mềm mại của cậu.
Nếu bảo bảo trong bụng cô có thể giống như Tiger thì thật tốt.
Tiger gật đầu, "Chúng ta nghéo tay, con sẽ ngoan ngoãn quay về Kingloy, cô phải ngoan ngoãn sinh bảo bảo."
Bị hành động ngây thơ của cậu chọc cười, Lăng Vũ Hi giơ ngón út lên, "Ùm, ngoắc ngoắc tay, không hối hận."
Nhìn nhau cười, biểu cảm hai người gần như giống hệt nhau, tin tưởng vào lời hứa của nhau, trong phòng vang lên chuỗi tiếng cười sung sướng, theo không khí lững lờ bay ra ngoài cửa sổ.
Gần như ngửi thấy mùi hương hoa cỏ tươi mát ngoài bệnh viện, nhưng ở ngay góc tường, dưới cửa sổ, một người phụ nữ mặc đồng phục lao công, quay mặt vào tường, không thể nhìn rõ mặt cô ta!
Chết tiệt, tại sao cô ta không chết? Tại sao cả hai không chết?!
Lập tức người phụ nữ bình tĩnh lại, xoay người, làm người ta kinh ngạc, đó là người phụ nữ này có một khuôn mặt đầy vết nhăn của người già.
Bà ta cầm chổi chậm rãi rời đi, nhưng ánh mắt lại cực kỳ tinh anh, trong ánh mắt đầy toan tính ác độc.
Bóng lưng lọm khọm có chút mất tự nhiên, chậm rãi, đi xuyên qua hành lang bệnh viện Xích Long, không hề gây chút chú ý nào bà ta dần dần biến mất trong đám người…