“Theo bản tin mới nhất nhận được sáng nay lúc bảy giờ: h rạng sáng nay tại ‘Khách sạn Hampton’ xảy ra một vụ cháy nổ lớn, toàn bộ đám cháy đã được dập tắt, cảnh sát đang tiến hành thu thập chứng cứ tại hiện trường. Theo như thống kê, toàn bộ khách trọ và nhân viên khách sạn tổng cộng có người, trong đó người bị thương, người đã thiệt mạng. Đối với vụ nổ lớn này, có phải chỉ là tại nạn bất ngờ hay do ý muốn chủ quan của con người, cảnh sát vẫn còn đang tiến hành điều tra làm rõ. Mà người đã gây ra nhiều tranh cãi nhất nhà ‘Đại từ thiện’ cũng là bố già xã hội đen, ngài Úy Trì Thác Dã cũng không thấy xuất hiện. Theo như nguồn tin đáng tin cậy, ngài Úy Trì Thác Dã đã rời khỏi khách sạn vào sáng sớm, sau khi buổi dạ vũ hoàn toàn kết thúc. Toàn bộ hệ thống camera theo dõi của khách sạn do bị cháy đen nên đã hư hỏng nặng, gây ra không ít khó khăn cho cảnh sát phá án. Vụ án này vẫn còn đang tiếp tục được điều tra, bổn đài sẽ phát tiếp vào kỳ sau, cảm ơn quý vị đã chú ý đón xem…”
Úy Trì Thác Dã nhấn nút trên chiếc điều khiển từ xa, tắt màn hình của chiếc TV cực đại áp sát trên tường, vừa lúc đó di động để trên bàn nước reo vang.
“Lão Đại, trong người chết, chỉ có người là phụ nữ, trong đó có một bé gái, người khác đều là bà già. Cũng không tra ra được cô gái trẻ nào theo như lời anh nói.” Đầu dây điện thoại bên kia Là giọng nói của Lâm Ngạn.
“Vậy còn bị thương thì sao?” Úy Trì Thác Dã nhíu chặt mày khi nghe thấy tin tức Lâm Ngạn đem đến, sau một lúc liền thoáng thở nhẹ ra, may mắn là cô ấy không có trong danh sách thiệt mạng.
“Trước mắt là đang ở bệnh viện để điều trị vết thương do hỏa hoạn, em đã tìm hiểu qua, cũng không ai nhìn thấy cô gái nào như anh miêu tả. À.. ừ..lão Đại, thật ra em muốn hỏi, anh có thể nói chi tiết thêm một chút nữa được hay không?” Lâm Ngạn ở đầu điện thoại bên kia hơi lộ ra chút lúng túng. Việc riêng của lão Đại hắn không dám hỏi. Tuy nhiên lần này, lão Đại đặc biệt yêu cầu hắn tìm người, nhưng lại không nói rõ diện mạo của cô gái này, chỉ đề cập đến việc cô ấy bị quấn trong tấm drap bọc giường, màu gì thì lão Đại cũng không nói được. Thật đúng là muốn giết hắn, chỉ có thế này thôi thì bảo hắn làm sao tìm được người đây.
“A Ngạn…” Úy Trì Thác Dã dừng một chút, trong đầu cố nhớ lại cô gái đeo mặt nạ này, thì mới phát hiện ra mình hoàn toàn không thể mô tả rõ ràng bộ dạng của cô ấy. Thậm chí anh còn không kịp nhìn vào khuôn mặt cô, thì cô lại một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt anh. Những chuyện này làm sao anh có thể nói ra đây?
Chẳng lẽ lại nói với Lâm Ngạn là, anh chỉ biết người đó là một cô gái, nhưng buồn cười là đã qua hai lần thân mật vẫn không có cơ hội nhìn rõ hình dáng của cô ấy, chỉ lo vồ vập sờ sạng đến nổi làm cô ấy chạy đi? Nếu làm không khéo thì ngày mai ở Xích Long bang sẽ loan tin rằng, lão Đại của bọn hắn thì ra chính là một tên háo sắc. Đen đuổi nhất là việc, anh lại còn nhận lầm người tình, dẫn đến dắt sai người. Việc này nếu truyền ra ngoài, không khiến cho anh em cười rụng răng mới là lạ, anh biết giấu mặt vào đâu chứ?
Nghĩ đến đây, Úy Trì Thác Dã cũng nhịn không được khóe miệng nhếch lên: “Nếu như đã xác định được trong số người chết không có cô ấy, vậy thì quên đi, việc còn lại tự tôi sẽ tự giải quyết.”
“Vậy được rồi, lão Đại, em cúp máy trước.” Lâm Ngạn sảng khoái nói. Trên thực tế hắn còn ước sao có thể mặc kệ việc này.
“Ừ, bận rộn từ sáng sớm đến giờ, cậu cũng nên về nghỉ ngơi đi.” Úy Trì Thác Dã cúp điện thoại, liếc thấy trên tay vẫn còn lưu lại dấu móng tay, đoán rằng vết cào cấu trên lưng có thể còn nhiều hơn thế. Nhớ lại cảm xúc mãnh liệt tối qua, trong mắt anh không kìm được hiện lên một tia nhìn dịu dàng. Con mèo hoang nhỏ này cũng thật quá nhiệt tình, nhưng lại ra tay cũng khá tàn nhẫn. Chỉ là anh phải làm thế nào để tìm được cô đây?
Nhưng tìm được rồi thì đã sao? Phụ nữ đối với anh mà nói, chẳng qua chỉ là công cụ để tiết dục.
Tin rằng chẳng bao lâu sau, anh sẽ quên cô.