Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

chương 80: chương 80: trận chiến thai nghén (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm, những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ ngôi biệt thự, giống như vào buổi sáng đêm đầu tiên của cô, bộ dạng uể oải nằm trong chiếc chăn to màu đen ấm áp của anh, Úy Trì Hi trở mình ngồi dậy, Thác Dã!

Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng hà khắc của anh, nhớ lại tối hôm qua bị đối xử bất công, anh đã thẳng tay ném cô ra khỏi phòng, không khỏi lớn tiếng thở dài, vuốt vuốt cái bụng hơi chút gồ lên: “Cục cưng, papa con không cần mẹ nha…”

Cô cúi đầu, nhìn cái bụng đã hơn hai tháng của mình, thật ra thì vẫn chưa thể thấy gì rõ ràng, nhưng nếu so sánh với cái bụng phẳng lỳ trên thân hình uốn éo như rắn nước của cô trước đây, thì bây giờ có thể xem như là đã béo hơn nhiều.

Bên trong cô đang có cục cưng của Thác Dã, giống như cảm giác được một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần lên. Đôi mắt cô bất giác cong lên thành hình vầng trăng khuyết, cảm giác hạnh phúc lan tràn, giống như có một loại ma thuật, làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy lâng lâng.

Cô nhanh chóng xuống giường, xỏ chân vào đôi dép lê mềm mại hình con thỏ nhỏ, đây là món đồ ngày hôm qua cô đặc biệt ‘đóng gói’ đem tới. Bây giờ cô đã có cục cưng của anh, nói như thế nào thì mẹ đều luôn muốn đi theo papa nha. Á, tuy rằng anh đã từng là papa hữu danh vô thực của cô, nhưng tất cả đều đã là quá khứ rồi. Bây giờ, anh đã là papa danh chính ngôn thuận của cục cưng trong bụng cô, là người cha có chung huyết thống. Cho nên quan hệ giữa cô và anh tự nhiên cũng không thể giống như trước nữa. À, mà dù thế nào đi nữa thì anh cũng đã là ‘papa chuyên nghiệp’ rồi, hì hì.

Cô khoác lên người chiếc áo ngủ dài, liền chạy đến phòng dành cho khách của Úy Trì Thác Dã.

Nhẹ nhàng xoay nắm đấm cửa, mở cửa ra.

Cô vui vẻ reo lên: “Đại lười biếng, người ta tới rồi nha”.

Vừa bước vào đã nhìn thấy trên giường trống trơn, người đâu rồi?

Cô xoay người, hét vang nhà: “Thác Dã, người đang ở đâu?”

Mỗi một căn phòng dành cho khách ở trên gác cô đều thử tìm qua: “Cái đồ trứng thối nhà anh, anh đang ở đâu rồi!”

Cô rủa xả nói. Cô muốn…rất muốn nói với anh chuyện cô đang mang thai. Nhưng trước giờ anh vẫn không biết cô chính là ‘cô ấy’. Mà dù cho có biết chuyện cô đang mang thai thì sẽ như thế nào, không chừng còn tưởng rằng cô ở bên ngoài phóng túng cho coi. Đã vậy cô không bị oan ức đến chết mới là lạ!

Thế nên, việc cấp bách trước mắt, đó là nói cho anh biết cô chính là ‘cô ấy’, rồi bảo ‘Cô ấy’ đã có thai với anh!

Nhưng ngày nào mà anh còn chưa chạm vào cô thì ngày đó cô cũng đừng hòng chứng minh được cô chính là ‘cô ấy’.

Cô chạy xuống dưới lầu, trong phòng khách không hề có bóng dáng của anh, trong phòng bếp cũng không có hơi hám của anh, cả WC cũng thế, cô tìm khắp mọi nơi, vẫn không hề thấy được bóng dáng của anh đâu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn của Úy Trì Hi ngay lập tức bị yểu xìu xuống. Sao anh lại có thể không nói tiếng nào đã bỏ đi rồi. Anh thật sự quá coi thường sự hiện diện của cô!

Nghĩ vậy, cô tức giận ngửa mặt lên, hét lớn một tiếng: “Úy Trì Thác Dã, anh là đồ khốn!”

“Lại chửi sau lưng ta phải không!” Ngoài cửa truyền lại một loạt tiếng động, chân Úy Trì Thác Dã còn chưa kịp bước vào trong phòng, liền đã nghe thấy Úy Trì Hi mắng anh là đồ khốn.

Ấn đường của anh cau lại, cất từng bước chân tao nhã đi về phía cô, anh trông giống như một người mẫu, nhưng nếu đem so với người mẫu thì còn có thêm một loại khí thế nam nhân làm cho người khác thấy lạnh thấu xương, trên tay xách theo một túi đồ linh tinh.

Úy Trì Hi đứng như trời trồng, anh đi lướt qua người cô, bỏ lại một câu: “Mới sáng sớm mà ai lại chọc con giận, hử?” Rồi đi một mạch xuống nhà bếp.

“À…” Cô cười gượng một tiếng, nhanh chóng đuổi theo sát bước chân anh, vừa đi vừa lầu bầu, “Tại người ta tìm mãi mà không thấy người thôi.”

“Con bao nhiêu tuổi rồi, mà còn đeo dính lấy ta như vậy, tìm không thấy thì mắng ta là đồ khốn, tìm được, không phải là để đòi ta cho bú sữa chứ?” Anh lạnh lùng mỉa mai tính khí trẻ con của cô, lôi vài thứ linh tinh trong túi đem ra.

“Hì hì, nếu người mà tạo được sữa, thì người ta cũng muốn bú nha.” Cô cười híp mắt nhìn chằm chằm vào ngực anh, mờ ám nói.

“Sữa người thì không có, nhưng sữa tươi thì có một bình đây.” Anh thầm thở dài một hơi, rồi cầm bình sữa lấy ra đưa cho cô. Nghĩ đến tối hôm qua cô nói bụng không thoải mái, anh liền đoán rằng con bé này bị vậy là do đói bụng. Thế nên, mới sáng sớm, anh đã lái xe chạy đi mua một đống thức ăn đem về, nào ngờ, vừa vào đến cửa đã nghe thấy cô mắng anh là đồ khốn. Giống như là chó cắn Lã Động Tân.

Úy Trì Hi nhìn anh đang sửa soạn bữa sáng, có sữa, bánh mỳ sandwich, mì ống Italy, trứng ốp la, còn có súp borscht… Muôn màu muôn vẻ, cô bất giác nấc lên một cái: “Người chạy ra ngoài là để mua mấy thứ này sao? Thiệt nhiều quá nha…”

“Không phải tối hôm qua con kêu đói sao?” Anh nhướn mày.

“Hả!” Tim cô nhói lên một cái, sau đó là cảm giác mất mát. Lúc đó anh đã nghĩ là cô bị đói bụng…

“Đi rửa mặt chải đầu nhanh lên, rồi xuống ăn sáng, lát nữa ta sẽ đưa con đến trường.” Anh ngắm nhìn đầu tóc rối bù của cô, đôi má đỏ bừng, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng miệng thì lại chê bai, “Xấu chết đi được.”

“Ai cần người lo chứ, hừ!” Cô hừ mũi với anh, tiện thể nói, “Người ta muốn thôi học!”

Là vì nghĩ đến lúc bụng cô sẽ càng ngày càng lớn, rồi cô cũng sẽ không thể đi học dược.

“Thôi học?” Anh cao giọng hỏi, rồi thẳng thừng từ chối, “Không cho phép.”

“Này! Người ta cũng đã mười sáu tuổi rồi, cũng đã được cấp giấy chứng minh nhân dân! Người ta muốn được tự do!” Cô hét to. Huống hồ bây giờ cô đã là mẹ của trẻ con, còn anh thì bao giờ cũng luôn độc đoán khống chế cô, không thèm quan tâm xem cô thực sự đang mong muốn điều gì.

“Chuyện thôi học không nói nữa.” Anh cắn một miếng sandwich, mặt không chút thay đổi.

Nhóp nhép nhai, cũng không thèm hỏi xem vì sao cô lại muốn thôi học. Nếu như anh hỏi, cô cũng sẽ nói rõ với anh ‘lý do’ cô thôi học nha. Ấy vậy mà, anh thậm chí ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi, lặp tức liền phán tội chết cho cô. Đã vậy thì cô còn gì để mà nói nữa.

Úy Trì Hi dậm chân tức giận, trong đầu liền nghĩ ra một kế: “Người ta muốn ở lại đây!”

“Không được, trở về Xích Long Bảo có thím Lâm chăm sóc con.” Anh lạnh lùng dập tắt âm mưu của cô ngay từ trong trứng nước.

“Vậy thì người ta sẽ thôi học!”

“Ta nói rồi, không bàn chuyện thôi học nữa!”

“Người ta muốn sống ở đây!” Quan trọng nhất là được sống cùng một chỗ với anh. Xích Long bảo cũng không phải là nơi anh thường xuyên quay về, mà nơi này mới chính là hang ổ quanh năm suốt tháng của anh. Chúng ta phải nhớ rằng muốn bắt giặc trước phải bắt vua, muốn đoạt người phải đoạt chỗ trước!

“Không cho phép!” Anh bất di bất dịch nói, rồi tiếp tục gặm nốt sandwich .

“Vậy người ta đi chết đây!” Cô vừa nói vừa xông ra ngoài, khiến cho chính mình cũng phải giật thót. Á, cô dường như không nên oanh oanh liệt liệt thái quá vậy đi.

Miếng sandwich đang được anh cắn trong miệng, bỗng chốc cứng lại trong chốc lát, rồi vẫn tiếp tục tỏ ra lạnh lùng như cũ: “Ta sẽ đến tòa án xin lệnh cưỡng chế, cưỡng chế hết tất cả mọi hành vi quá khích của con, bao gồm cả tự sát.”

“Ha ha, cười chết người á, lão Đại xã hội đen lại muốn dùng luật pháp để đi đối phó với người khác. Người ta còn tưởng rằng người chỉ thích dùng súng ống thôi chứ!” Cô tức giận giễu cợt.

“Đối với con, mà phải dùng đến súng thì đã quá đề cao con rồi.” Anh châm chọc nói.

Khiến cho cô trưng ra một khuôn mặt xanh như tàu lá, trên đầu phảng phất có khói bốc lên.

Cô mặc kệ, chết sống gì cô cũng phải ở lại đây với anh!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio