Lại qua mười năm, tổng tài bá đạo trẻ tuổi Tiểu Bùi đến quán bar mới mở của bạn mình chơi thâu đêm, sáng hôm sau theo mấy người bạn la cà khắp nơi trên đường thì chợt trông thấy một xe bán đồ ăn sáng.
Có người hỏi: "Ê, mấy cậu ăn ở quán ven đường bao giờ chưa?" Cả đám đều nói chưa. Riêng Tiểu Bùi từng ăn bánh rán một lần, mặc dù đó đã là chuyện của mười năm trước.
Bạn Tiểu Bùi bước nhanh đi qua gọi một tiếng: "Ê!" Nào ngờ người kia không quay đầu lại mà nhanh chân đẩy xe chạy. Mấy người đành phải đuổi theo, cuối cùng chặn lại người kia trong hẻm cụt.
Các thiếu gia nổi quạu: "Chạy gì mà chạy?! Bệnh à?"
Tiểu Ngải mệt đứt hơi: "Tôi, tôi còn tưởng là trật tự đô thị......"
Các thiếu gia không vui: "Trật tự đô thị?! Tụi này có chỗ nào giống trật tự đô thị hả?"
"Thôi kệ đi, chẳng phải muốn ăn sáng sao?" Tiểu Bùi đứng ra giảng hoà rồi nhìn thực đơn, "Cho mỗi người một phần bánh rán đi."
Tiểu Ngải nhẹ gật đầu, nơm nớp lo sợ bắt đầu cán vỏ bánh.
Mấy người kia vừa nhìn anh bận rộn vừa trêu ghẹo: "Ông chủ nhìn cũng không già lắm, sao lại gọi là quầy ăn sáng của lão Ngải thế?"
Tiểu Ngải mím môi: "Trước kia cha tôi bán hàng đều bày ra tấm bảng này."
Mấy người kia liền nói đùa: "Vậy đây cũng là sản nghiệp gia tộc đấy nhỉ!"
Tiểu Ngải hơi khẩn trương, anh không biết trong tình huống này mình có nên cười theo không. Anh vẫn thích người vừa gọi món hơn, tính tính có vẻ tốt mà nói chuyện cũng ôn hòa.
Thế là anh mở nắp thùng giữ nhiệt rồi múc thêm một ly sữa đậu nành nóng hổi đưa cho người kia, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Cậu uống sữa đậu nành không? Có cần thêm đường không?"
Tiểu Bùi nhìn vào đôi mắt đẹp của anh, trong lòng đột nhiên rung động, thốt ra một câu: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"
Cậu nắm lấy tay người kia, sữa đậu nành trong ly sóng sánh tràn ra, tuy rất nóng nhưng hai người đều không rút tay về. Họ nhìn nhau đắm đuối như xuyên qua tất cả thời gian, vượt qua tất cả không gian, tựa như đã yêu nhau sâu đậm từ kiếp nào.
Chìa khoá lạc mất thật ra không hề mất, đồng hồ thế chấp cũng không thật sự thế chấp mà chỉ trở thành tín vật sáng lấp lánh trong mười năm, hai mươi năm dài đằng đẵng, cuối cùng hôm nay đã chờ được chủ nhân của mình.
[HOÀN]