Thiên cung hôm nay tràn ngập không khí vui mừng.
Bởi vì Bách Hoa đại thần Vân Du công tử bình an trở về thiên giới,thiên hậu nương nương trong lòng cực kỳ vui mừng nên mở tiệc ăn mừng!
Các lộ thần tiên cũng đến chúc mừng,các tiên nữ xinh đẹp lại càng không thiếu,tất cả đều đến đông đủ.
“Công tử,để chúng ta mời người một chén.”
“Đúng vậy ah công tử,một ngày không thấy như cách ba thu, tỷ muội chúng ta cứ như đã chết!”
“Không có công tử ở đây,tỷ muội chúng ta không cảm thấy hứng thứ!”
Một đống tiên nữ lúc trước thường cùng Bách Hoa đại thần tầm hoan tác nhạc mãnh liệt vứt mị nhãn bao quanh người Vân Du.Vân Du không nhịn được ở trong lòng vô cùng thất vọng.
Thật không biết bổn đại thần lúc trước sao lại chọn đám dung chi tục phấn ngủ cùng cho được? Thật nhìn thế nào cũng không có chút hứng thú.
Vẫn là phụ thân đãng khả ái của y tốt nhất,chỉ cần nhìn hắn khẽ mỉm cười đã có thể khiến bổn đại thần huyết mạch phun trương,hưng phấn không biết trời đất,Đông Nam Tây Bắc.
Haizzz,không biết phụ thân hiện tại thế nào? Một mình có ăn cơm ngủ ngon không?
Không có y bên người phụ thân nhất định rất cô đơn.
Y cũng vậy rất cô đơn.
Mới rời khỏi phụ thân mà đã thấy trong người trống rỗng tịch mịch đến sắp điên rồi! Vân Du từ lúc chào đời tới nay lần đầu biết cái gì gọi là tư vị tương tư.
Tư vị này có kho khổ sở muốn chết,lại có khi lại ngọt ngào đến lòng người cũng say.
Nếu không phải sợ chọc giận di mẫu và thiên đế,bổn đại thần đã sớm vỗ mông nhanh chân hạ phàm!
Đáng chết,tiệc rượu nhàm chán này rốt cuộc khi nào mới kết thúc a?
A a a! Không được,ta chịu không nổi rồi!
Vân Du sắp bị các tiên nữ líu ríu bên cạnh làm điên rồi,vội vàng vọt tới trước mặt thiên hậu “Di mẫu,không được rồi,cháu phải đi.”
“Đi? Đây là bữa tiệc rượu tổ chức cho cháu,cháu muốn đi nơi nào?”
“Di mẫu,con đã hứa với phụ thân sau khi trở lại phục mệnh với thiên đế sẽ lập tức trở về đón hắn,hiện tại cháu đã làm xong mọi việc đương nhiên muốn lập tức hạ phàm.”
Thiên hậu cố ý an bày những mỹ nhân đẹp nhất lại không giữ được đứa cháu yêu,trong lòng không khỏi căm hận.
Đáng ghét,tên người phàm chết tiệt kia đã cho Du Nhi uống bùa mê thuốc lú gì?
Lại làm nó mê muội như vậy?
Hừ,nàng tuyệt đối sẽ không cho phép Du Nhi của nàng cùng con cóc muốn ăn thịt thiên nga ở chung một chỗ!
Thiên hậu âm thầm cười lạnh,đem nồng đậm Túy tiên khí rót vào trong rượu,mặt không biến sắc cười nói “Được,được rồi,di mẫu biết con đang vội,di mẫu và cháu cạn nhau ba chén, coi là dì giúp ngươi thực tiễn.”
“Cám ơn di mẫu,vẫn là Di mẫu thương ta.”
Khóe môi Thiên Hậu vung lên độ cong,Vân Du không nghi ngờ,mặt mày hớn hở ngửa đầu uống cạn——
Lúc này Bách Hoa đại thần vẫn chưa biết,bắt đầu từ lúc uống cạn chén rượu,thiếu chút nữa làm cho hắn và phụ thân hắn yêu thương từ đó thiên thân vĩnh cách......
…….
Bảo tuyết bay tán loạn......
Bạch Mậu Sơn phủ một lớp tuyết trắng xóa,hàn phong thấu xương.
Kể từ khi nhi tử rời đi,mỗi một ngày mặc kệ gió mưa Diệp Tiểu Sam đều ra bờ sông nhặt được “Cúc Thái Lang”,trong lòng tràn đầy hy vọng chờ đợi.
Du Nhi,con ở Thiên giới vẫn tốt chứ?
Con hứa với phụ thân sẽ nhanh trở lại,tại sao vẫn chưa trở lại?
Phụ thân rất nhớ con,rất nhớ con......
Không có con,phụ thân không thấy vui vẻ......
Diệp Tiểu Sam thân thể đã không còn như lúc trước.
Cơ thể y vốn gầy yếu cộng thêm ngày qua ngày không có tin tức nhi tử,y lo lắng đến cơm nuốt không trôi,tối ngủ không ngon,gầy gò tiều tụy đến không chịu nổi.
“Phụ thân chủ nhân,sao ngài lại đến đây nữa?” Tuyết Cầu phồng má,thở phì phì nhảy vào trong lòng ngực hắn “Vết thương của ngài còn chưa khỏe,hôm nay gió tuyết lại lớn,ngài sẽ bị bệnh cho coi!”
Diệp Tiểu Sam đưa thay sờ sờ cái đầu tròn vo,cười khổ “Thật xin lỗi,Tuyết Cầu,để ngươi lo lắng rồi.”
“Cũng đã ba năm,phụ thân chủ nhân mỗi ngày đều tới bờ sông,Tuyết Cầu biết người rất nhớ chủ nhân,ta cũng vậy rất nhớ hắn nhưng ta thịt nhiều mỡ nhiều nên không sao,còn phụ thân chủ nhân không được,ngài thật sự quá gầy,ta sợ thân thể của ngài chịu không nổi......”
Tuyết Cầu thấy dáng vẻ tiều tụy của phụ thân chủ nhân,khổ sở đến hai con ngươi như muốn nhỏ ra huyết.
Ba năm này,hắn mỗi ngày đều đến làm bạn phụ thân chủ nhân,dần dần vô cùng thích nam nhân bình thường này,hắn là một người vô cùng thiện lương và tốt đẹp.
Phụ thân chủ nhân cũng rất thương hắn,thường tự mình tìm cho hắn một củ cải đỏ vừa lớn vừa mập,thật là một người rất tốt rất tốt rất tốt luôn ah!
“Tuyết Cầu,ta khống chế không được mình.Ta thường nằm mơ mình ra bờ sông nhặt được Du Nhi.Ta yêu Chúc Thái Lang...... chỉ sợ cả đời không quên ngày nhặt được y.....”
“Hu hu...... phụ thân chủ nhân thật si tình!Nếu chủ nhân dám quên ngài,Tuyết Cầu sẽ không nhận hắn làm chủ nhân nữa!”
Tuyết Cầu biết lỡ như chủ nhân không trở lại,phụ thân chủ nhân nhất định sống không nổi.
“Tuyết Cầu...... Thật ra thì ta rất sợ......” Diệp Tiểu Sam nhìn lên bầu trời xa xâm,thần sắc buồn bả “Du Nhi là thần tiên trên trời,mà ta...... ta chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường nữa.Sau khi trở lại Thiên giới,Du Nhi nhất định sống rất sung sướng..... Có lẽ,có lẽ hắn đã sớm quên mất ta......”
Cảm giác có giọt lệ nóng nhỏ xuống mặt mình,Tuyết Cầu đột nhiên cảm thấy tim thỏ của hắn đau quá,đau quá,không nhịn được lên tiếng khóc lớn!”Hu hu...... chủ nhân tại sao không trở lại,hại phụ thân chủ nhân khóc khổ sở,chủ nhân là người xấu! Tuyết Cầu ghét người!Ghét người!”
“Tuyết Cầu không thể ghét chủ nhân của ngươi nha.Du Nhi là đứa bé ngoan,y thật sự là một đứa bé ngoan......” Diệp Tiểu Sam lau khô nước mắt,trìu mến vuốt bộ lông của Tuyết Cầu.”Tuyết Cầu,nếu một ngày ngươi yêu một người,ngươi sẽ hiểu rõ,khi ngươi yêu một người ngươi chỉ hy vọng người đó được hạnh phúc. Chỉ cần hắn có thể hạnh phúc,ngươi sẽ vô oán vô hối......”
Tuyết Cầu sững sờ giữa trời đông giá rét nhìn phụ thân chủ nhân khóe miệng mỉm cười.
“Tuyết Cầu không hiểu,chẳng lẽ chủ nhân không trở lại.Phụ thân chủ nhân vẫn chờ đợi sao?”
“Đúng vậy,vẫn đợi,đời đời kiếp kiếp vẫn đợi......”
“Hu hu...... phụ thân chủ nhân thật là ngốc......”
“Đừng khóc,Tuyết Cầu,thổ địa công không phải đang tìm ngươi sao? Mau đi đi,đừng nán lại vì ta.”
“Phụ thân chủ nhân......”
“Còn không mau đi. Ta không thích đứa bé đi trễ.” Diệp Tiểu Sam giả bộ dáng vẻ tức giận.
“Được được,phụ thân chủ nhân đừng nóng giận,Tuyết Cầu đi ngay đây.”Tuyết Cầu trước khi đi không quên dặn dò thêm một câu “Đừng về quá muộn nga,phong tuyết lát nữa sẽ càng lúc càng lớn đấy.”
“Ta sẽ chú ý.”
Đợi Tuyết Cầu đi xa Diệp Tiểu Sam kiên trì thêm một hồi,cho đến phong tuyết càng lúc càng lớn mới miễn cưỡng đi về nhà mình.
“Hả,đây là cái gì?” Diệp Tiểu Sam thấy cửa bị bảo tuyết bao trùm một thứ to lớn.
Chẳng lẽ Du Nhi sao? Y trong lòng cuồng loạn,vội vàng chạy tiến dùng hai tay liều mạng đào móc.
Sau khi bới ra được lớp tuyết bên ngoài,bên trong xuất hiện rõ một đứa bé được vải bao lại!
“Hài tử? Là Du Nhi...... Là Du Nhi của ta!” Diệp Tiểu Sam trong lòng mừng như điên,ôm đứa bé chặt vào ngực”Phụ thân rốt cục đợi được con về, bảo bối của ta!”
Nhưng vui sướng chỉ kéo dài ít phút,bên cạnh đột nhiên chuyển động,từ trong đống tuyết từ từ ló ra một nữ nhân xinh đẹp!
“Đại gia xin thương xót,cứu nhi tử của ta......” Nữ tử sinh đẹp yếu ớt khẩn cầu.
Diệp Tiểu Sam nghe vậy lòng nguội đi một nữa “Hắn...... Hắn là con của cô nương?”
“Đúng vậy,đại gia,tiểu nữ tử mang theo nhi tử muốn sang thôn bên cạnh núi tìm phụ thân,khi đi qua nơi đây thể lực chống đỡ hết nổi ngã xuống đất,may đại gia phát hiện chúng ta,nếu không chúng ta đã chôn mạng ở nơi này.” Nữ nhân điềm đạm đáng yêu nói.
Diệp Tiểu Sam mặc dù trong lòng khổ sở đứa bé này không phải Du Nhi,nhưng nhân mạng quan trọng,y có lòng tốt mời hai mẹ con vào nhà nghỉ ngơi.
“Bảo tuyết chắc sẽ còn rơi tiếp,các người cứ an tâm ở đây chờ an toàn rồi mới lên đường.”
“Như vậy thật làm phiền ngài quá.”
“Không sao.Các người cứ ngủ bên trong phòng.Ta ngủ bên ngoài cũng được.”
“Ta sao không biết xấu hổ mà làm thế?”
“Đừng khách khí,bất quá chỉ thuận tiện mà thôi.”
“Ai ya,đại gia ngươi nhìn xem quần áo đứa bé đã ướt đẫm,không biết ngài có quần áo để cho nó thay không?”
“Có,có,cô nương chờ một chút,đây là quần áo lúc ta còn bé,để ta mặc cho hắn......” Đứa bé này làm y nhớ đến Cúc Thái Lang. Diệp Tiểu Sam trên mặt mang theo nụ cười thương yêu,cẩn thận giúp đứa bé thay quần áo.
Diệp Tiểu Sam thiện lương không biết mẹ con kia là do thiên hậu phái đến.
Sự tốt bụng của hắn đã khiến mình rơi vào một cái bẫy khổng lồ......
……………