“Đại thúc.”
Thanh âm ngọt nị vang lên bên tai, giữa cơn mơ hồ ánh vào tầm mắt đại thúc là khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa đầy lo âu của thiếu niên. Đại thúc vốn định động đậy cơ thể, thế nhưng toàn thân trên dưới lại không có chút khí lực nào.
“Đại thúc, ngươi tỉnh rồi?”
Thần Hi sờ sờ lên trán nam nhân, động tác hết sức ôn nhu làm cho nam nhân kinh ngạc mất mấy giây.
Trong chốc lát, trong óc đại thúc hiện lên hết thảy những gì thiếu niên đã làm với mình tối qua. Không biết lấy ở đâu ra khí lực, hắn đột nhiên ngồi dậy, một phen đẩy thiếu niên đang ngồi ở mép giường ra.
Thần Hi không ngờ đại thúc lại phản ứng kịch liệt như thế, nhất thời không để ý nên trở tay không kịp, bị đẩy ngã xuống đất, bả vai mảnh khảnh hung hăng va mạnh vào sàn nhà khiến y rên lên một tiếng.
Trên giường, đại thúc cũng không khá hơn là bao. Hậu huyệt đau đớn làm cho sắc mặt hắn vốn đã không tốt lắm lại càng thêm tái nhợt.
Toàn thân mềm nhũn, đại thúc chật vật nằm trở xuống giường.
Thần Hi bám vào mép giường mà đứng dậy. Nhìn nam nhân đang liều mạng cử động đó, thầm nghĩ muốn đắp chăn cho hắn, không ngờ hắn lại co rúm người, rút vào sâu bên trong, rất giống với kẻ vừa nhìn thấy quỷ.
“Đại thúc, ngươi sợ cái gì?”
Thần Hi túm lấy cái chăn, ném lên trên người đại thúc, quả nhiên đúng như dự đoán nghe được thanh âm buồn bực lẫn kinh hoảng của đại thúc vang lên.
Thế nhưng, nghe Thần Hi nói như thế, đại thúc đột nhiên trấn tĩnh không ít.
Hắn mở to mắt, chăm chú quan sát thiếu niên kia.
Thiếu niên với vài phần tàn bạo, lại thêm vài phần xa lạ…
Bây giờ lại thật hoàn hảo tốt đẹp, tựa như tối hôm qua cái gì cũng chưa từng xảy ra….
Chẳng lẽ ngày hôm qua… là ảo giác của hắn sao?
“Đại thúc, ngươi không thoải mái ư? Sao lại không nhìn ta mà không nói gì hết?”
Nhân lúc đại thúc không chú ý, Thần Hi nhảy lên giường, quả thật chỉ muốn rút ngắn khoảng cách với đại thúc hơn, không ngờ lại làm hắn hoảng sợ, thân thể vô thức lùi dần về phía sau, cho đến khi phát hiện đã đến đường cùng, phía sau là vách tường, trước mặt là Thần Hi. Hắn cố gắng ép bản thân bình tĩnh, thế nhưng tâm tình vẫn không ngừng sợ hãi hoảng loạn.
“Đại thúc.” Thiếu niên đột nhiên mấp máy cánh môi mỹ lệ, giọng nói hết sức nghiêm túc, “Đại thúc cảm thấy ta ghê tởm lắm à?”
Nhìn nam nhân trước mắt thân thể nhịn không được mà run rẩy, gương mặt xinh đẹp của Thần Hi lộ ra vẻ cô đơn.
Cảm thấy y rất ghê tởm sao?
Thần Hi xem sự trầm mặc của đại thúc chính là ngầm thừa nhận. Khuôn mặt y đầy vẻ chán nản, y xoay người xuống giường, không nói tiếng nào bước đến cửa, giống như muốn bỏ đi.
Đại thúc muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hắn vẫn thở dài, mở miệng gọi thiếu niên lại: “Thần Hi, ta không có nghĩ như vậy…” Hắn do dự giải thích, sau đó dừng vài giây rồi mới nói tiếp: “Chỉ là, tối hôm qua ngươi…”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thiếu niên vẻ mặt tươi cười quay lại bên cạnh mình, tự nhiên chui vào trong chăn rồi dùng khuôn mặt trắng nõn cọ cọ vào cánh tay xích lõa của hắnbg-ssp-{height:px}
“Đại thúc, tối hôm qua ta đúng là có chút quá phận…”
Thần Hi ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt trong suốt nhìn đại thúc, quả thực đầy vẻ vô tội. (có mà vô số tội ý )
Điều đại thúc muốn nói không phải cái này. Hắn là muốn nói… ánh mắt của thiếu niên tối hôm qua…
Cái ánh mắt tàn bạo đọng trên gương mặt thiếu niên ấy… đặc biệt dọa người, đặc biệt làm cho hắn kinh hãi.
Tàn bạo, rồi lại hận đời. Một Thần Hi như thế khiến hắn lạ lẫm vô cùng.
So với thiếu niên trước mắt đang nằm bên cạnh mình, đúng là giống như hai người khác nhau.
“Đại thúc, ngươi đang tức giận?”
Thấy đại thúc không nói tiếng nào, thiếu niên vô thức nắm chặt cổ tay hắn, “Đại thúc, đừng giận ta. Ngày hôm qua, ta thừa nhận ta có chút không khống chế. Chỉ là, ta nghĩ đến chút chuyện không vui, cho nên mới như vậy, ta không cố ý thô lỗ với đại thúc đâu. Đại thúc, đại thúc, ngươi đừng không để ý đến ta.”
Đại thúc chính là lần đầu nhìn thấy bộ dáng hoang mang rối loạn này của Thần Hi. Từ khi ở trọ trong ngôi nhà này, hắn chỉ biết thiếu niên kia rất thích đùa giỡn hắn, sau đó lại giống như hài tử đắc chỉ mà bật cười.
Thần Hi có chút tùy hứng kiêu ngạo, lại chưa từng bối rối…
Có lẽ ánh mắt ngày hôm qua cũng không có gì. Huống chi, chính mình không hiểu rõ thiếu niên nhiều lắm… Có lẽ thiếu niên chỉ là nhớ đến chuyện gì không vui. Ánh mắt đó… có lẽ không phải nhằm vào mình…
“Ta không có không để ý đến ngươi.” Đại thúc mỉm cười để thiếu niên được yên tâm.
Thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, rồi đột nhiên đập mạnh vào cánh tay đại thúc một cái.
“Đại thúc thúi, có phải ngươi cố ý làm vậy để nhìn thấy bộ dáng lúng túng của ta không?”
“Ách? Đau!”
Đại thúc kêu lên thành tiếng, hai mắt trừng to, giống như không kịp thích ứng với việc thiếu niên trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.
“Đại thúc, ta không có thời gian dây dưa với ngươi. Ta phải ra ngoài một chút, khoảng chừng buổi chiều ta sẽ trở về. Ngươi ở nhà một mình phải cẩn thận đó, hôm qua ngươi đã mệt mỏi lắm rồi, hôm nay trước tiên không cần làm việc nhà. Vết thương ở mông ngươi không có gì đáng ngại, ta đã giúp ngươi thoa thuốc, bất quá vẫn nên hạn chế xuống giường, nếu không có thể làm nứt miệng vết thương. Đầu giường ta có đặt chút thức ăn, ngươi đói bụng thì ăn nhé.”
Thiếu niên nhét lọ thuốc mỡ vào tay đại thúc, sau đó bước xuống giường, tiêu sái rời khỏi phòng. Trong tai đại thúc như vẫn còn văng vẳng tiếng lải nhải của y. Trước kia cũng không phải không có người lải nhải bên tai hắn, chính là với thiếu niên thì… không hề khiến hắn khó chịu.
Thế nhưng, tối hôm qua Thần Hi… Thật sự giống như lời y nói sao… Đại thúc quả thực có chút hồ đồ.
“Uy, đại thúc.” Thần Hi không biết vì sao đã ra khỏi cửa còn đột nhiên quay đầu lại, “Cái kia… Lời ta mới nói vừa rồi a, ngươi đừng để trong lòng, lập tức quên hết cho ta. Ta không thèm để ý ngươi có để ý ta hay không đâu. Vậy đi nhé, gặp lại sau!”
Tựa như đại nam hài đang xấu hổ, ‘Rầm’ một tiếng, Thần Hi vội vàng đóng cửa lại.
Nhất cử nhất động của Thần Hi, toàn bộ đều rơi vào trong mắt đại thúc.
Có lẽ tối hôm qua đúng là giống như lời Thần Hi nói. Ánh mắt kia… không phải nhằm vào hắn…