Giữa trưa ngày thứ hai, Triệu Kiệt tạm gác hết mọi công việc, nói là phải ra ngoài dùng cơm. Đúng hai giờ hắn đã có mặt ở nhà hàng mà Thần Hi hẹn.
“Tiên sinh, xin hỏi…”
Thấy bồi bàn lại gần để tiếp đón, Triệu Kiệt liếc nhìn xung quanh, không thấy Thần Hi đâu, lúc này mới quay lại nói với bồi bàn: “Ta muốn một gian phòng riêng.”
Bàn chuyện, phải bàn ở nơi riêng tư kín đáo.
“Xin hỏi, ngài có phải là Triệu tiên sinh không?”
Bồi bàn không lập tức dẫn Triệu Kiệt đến gian phòng riêng hắn chỉ định mà chỉ hỏi ngược lại một câu như thế.
Triệu Kiệt không nghi ngờ gì, chậm rãi gật đầu.
“Thần tiên sinh đã sớm đặt một gian phòng tốt nhất rồi, hiện tại đang ở bên trong, để tôi dẫn ngài đi.”
Bồi bàn xoay người, chậm rãi dẫn Triệu Kiệt đến gian phòng riêng biệt phía sau nhà hàng.
Từ tốn mở cửa ra, Triệu Kiệt liền thấy được thiếu niên đã mấy ngày không gặp.
Gương mặt thiếu niên bị một chiếc laptop cản trở, thế nhưng Triệu Kiệt lại mơ hồ nhận thức được điều gì đó.
Nhìn Thần Hi lúc này không còn vẻ chật vật mấy hôm trước mà ngược lại tây trang thẳng thớm, khí vũ hiên ngang… có lẽ hắn không nên dùng từ thiếu niên để hình dung về y nữa…
Triệu Kiệt bước vào phòng, ngồi xếp bằng bên cạnh bàn ăn, đối diện với Thần Hi.
Lúc này, Thần Hi mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt ngắm Triệu Kiệt. Sau đó, y ra hiệu cho bồi bàn mang thức ăn lên.
“Đại thúc ăn vài món trước đi. Chờ ta xử lý xong vụ trao đổi này, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Triệu Kiệt muốn mở miệng nói mình không có thời gian, thế nhưng nghĩ lại Thần Hi chờ mình đã lâu ở bên cạnh có dục vọng rất mãnh liệt, khiến cho hắn bất tri bất giác gật đầu đáp ứng.
Vừa ăn mấy món bồi bàn dọn lên, Triệu Kiệt vừa trầm mê nhìn bộ dáng chăm chú làm việc của Thần Hi… rất giống ông chủ một xí nghiệp thành đạt.
Mà Thần Hi ngồi một bên bị nhìn chằm chằm như vậy khiến toàn thân cũng không được tự nhiên. Y đơn giản đóng laptop lại, nhìn nam nhân ở đối diện tựa hồ như còn không biết y đã phát hiện ra ánh mắt của hắn.
“Đại thúc, ngươi rốt cuộc muốn ăn ta hay là ăn thức ăn?”
Bị Thần Hi trêu chọc như thế, Triệu Kiệt mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu xuống, nhìn chòng chọc thức ăn trước mắt, cố gắng dời lực chú ý của mình sang nơi khác.
Nhìn nam nhân trước mắt, khóe miệng Thần Hi cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Chẳng qua chỉ là một con cờ còn chưa phát hiện ra rằng mình đã không còn giá trị lợi dụng mà thôi…
Thần Hi cầm lên ly rượu do nhà hàng mang đến lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm cho nhuận nhuận yết hầu, sau đó mới hỏi: “Đại thúc, ngươi muốn hỏi ta cái gì?”
Thấy đối phương chủ động mở miệng hỏi, huyết sắc trên mặt Triệu Kiệt từng giọt từng giọt biến mất.
Sớm muộn cũng phải biết rõ đáp án, thế nhưng hắn vẫn lúng túng không biết nên hỏi thế nào.
Thần Hi không kiên nhẫn nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay, nhịn không được mà thúc giục, “Đại thúc, một lát nữa ta còn phải quay về dự họp. Ngươi nói nhanh lên được không?”
Bị Thần Hi thúc giục như vậy, trong lòng Triệu Kiệt không biết vì sao rất căng thẳng. Hắn giương mắt lên, đúng lúc chạm phải vẻ nôn nóng trong mắt Thần Hi.
“Ta muốn hỏi ngươi… Tại sao… Năm trăm triệu…?”bg-ssp-{height:px}
“Năm trăm triệu?”
Thần Hi suy nghĩ vài giây mới có thể hiểu được câu hỏi của nam nhân.
“Ai da, ta không phải đã gởi tiết kiệm giúp ngươi rồi sao?”
Nói đến năm trăm triệu này, Thần Hi thực sự đúng là phải cảm tạ nam nhân ngu xuẩn trước mắt. Nếu không phải vì hắn nghĩa bất dung từ mà xuất ra năm trăm triệu, dự án đầu tư ở công ty S lần này làm sao đến tay y.
“Ngươi biết công ty của ta tham gia đấu thầu dự án ở công ty S?”
Triệu Kiệt nín thở, yên lặng ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi câu trả lời của Thần Hi.
Thần Hi có thể lựa chọn nói không biết, và Triệu Kiệt cũng hy vọng y sẽ nói không biết. Chỉ cần y nói không biết… y nói không biết… vậy hắn có thể cùng y ở chung như lúc trước… Chỉ cần y nói một câu không biết…
“Ta biết rất rõ.”
Nhàn nhạt bốn chữ, làm cho Triệu Kiệt trong nháy mắt ngây ngốc.
Trên gương mặt xinh đẹp của Thần Hi thản nhiên lộ ra nụ cười. Nụ cười ấy rất đẹp, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy như một nhát dao trí mạng.
Một cơn thống khổ lan khắp ngực, Triệu Kiệt nắm chặt bàn tay, đôi môi cố gắng khắc chế nhưng vẫn không ngừng run rẩy.
“Thần Hi… Ngươi phản bội ta?”
Câu hỏi luôn vướng mắc trong lòng, nghẹn tại yết hầu cuối cùng cũng hỏi ra được. Triệu Kiệt run rẩy, không dám tin nhìn Thần Hi trước mắt đang treo nụ cười trên khóe miệng.
“Ngươi đang nói gì vậy, đại thúc? Ta làm sao có khả năng phản bội ngươi?” Thần Hi bật cười quỷ quyệt.
Triệu Kiệt nhẹ nhàng thở ra. Tảng đá lớn trong lòng vừa buông xuống thì liền nghe được Thần Hi nói tiếp một câu: “Ngay từ đầu ta đã đem toàn bộ quá trình cuộc chơi chia sẻ với ngươi. Là ngươi tự mình ngu xuẩn chơi với ta, ngươi nói xem, ở đâu ra phản bội?”
Ngữ khí bình thản của Thần Hi, từng câu từng chữ tàn nhẫn xé rách g ngực Triệu Kiệt. Một điểm lại một điểm, tàn nhẫn, tận lực, thong thả xé rách. Cơn đau đớn khiến cho Triệu Kiệt suýt nữa thở không nổi.
Toàn bộ quá trình cuộc chơi… Hắn không hiểu, không hiểu lời nói lạnh lùng của Thần Hi mang ý nghĩa gì.
“Ngươi quên rồi sao? Ở nhà trọ a! Còn có trong phòng tắm nữa. Không nghĩ tới hành động của ta lại ‘thật’ như vậy, ngay cả chính ta cũng thấy cảm động. Bất quá đại thúc à, trò chơi này thiệt thòi cho ngươi quá. Nếu lúc trước không gặp ngươi, có khả năng trò chơi này phải kéo dài mấy năm mới kết thúc được. Nói cho cùng, ta đúng là rất cảm kích ngươi.”
Phòng tắm…? Oanh một tiếng, nỗi sỉ nhục vì bị đùa bỡn như hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm thẳng vào lòng Triệu Kiệt.
Phòng khách nhà trọ… Cái gì ở phòng khách nhà trọ?
…Triệu Kiệt có chút choáng váng.
Tại phòng khách nhà trọ… Hắn… Thần Hi…
Từng đoạn phim ngắn mơ hồ lướt ngang qua đầu Triệu Kiệt.
Hắn nghĩ tới…
Ngày đó, ở phòng khách nhà trọ, thiếu niên đầu tiên là cười lạnh, nói: “Bất quá, ta lại không hề thương ngươi, đại thúc.”
Sau đó, thiếu niên chạy vào phòng tắm, yếu ớt khóc rống lên, còn chính mình thì đau lòng xông vào theo, cúi người xuống, giống như thằng ngu mà ôn nhu an ủi.
Cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện chính mình… cực kỳ giống một tên ngốc…