“Đại thúc muốn đi đâu? Vừa rồi không phải rất có khí lực ư, sao bây giờ lại muốn chạy trốn?”
Thần Hi nắm chặt tay Triệu Kiệt, xoay người hắn lại, để nam nhân nhìn rõ nụ cười nhạt trên mặt y.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Triệu Kiệt, khuôn mặt Thần Hi dần dần phóng đại, cánh môi trong phút chốc bị xúc cảm ấm áp bao phủ.
Bắt đầu thật nhẹ nhàng, gặm cắn như đang chơi đùa, Thần Hi dần dần tiến thêm một bước đưa đầu lưỡi xâm nhập. Triệu Kiệt muốn đẩy Thần Hi ra, hắn không muốn trở thành món đồ chơi cho y tiêu khiển nữa, nhưng bất kể hắn cố gắng thế nào cũng chỉ khiến y càng thêm ôm chặt, cuối cùng thân thể hai người đã có xu hướng kề sát bên nhau.
Giằng co một hồi, Triệu Kiệt cảm thấy giữa hai chân có một cây gậy thẳng đứng. Mơ hồ nhận ra đó là thứ gì, trong nháy mắt cơ thể hắn liền đứng thẳng tắp, cả động cũng không dám động.
“Ta vốn nghĩ ngươi sẽ quay về tìm ta…”
Rời khỏi bờ môi Triệu Kiệt, thanh âm Thần Hi khàn khàn đậm mùi .
“Đại thúc… cho ta…”
Đưa dục vọng nóng bỏng vào giữa đôi chân nộn thịt của Triệu Kiệt, bàn tay Thần Hi không an phận tiến vào bên dưới lớp áo, một luồng lực mạnh mẽ đột nhiên véo chặt điểm nổi lên trước ngực Triệu Kiệt.
Kích thích xảy ra bất ngờ khiến Triệu Kiệt cúi đầu “A!” một tiếng, cả người khó chịu run rẩy.
Sự mẫn cảm của hắn làm tâm tình Thần Hi bất giác tốt lên rất nhiều.
Đây là đại thúc của y, đại thúc nhạy cảm, đại thúc chỉ có thể thuộc về y.
Trong lúc Thần Hi đang muốn lấn tới mà cởi áo nam nhân, cổ tay lại bị đối phương vội vàng ngăn cản.
Y cúi đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt phức tạp của Triệu Kiệt.
“Thần Hi, ngươi đừng chơi nữa.”
“Đại thúc, ngươi muốn nói gì?” Thần Hi ngừng động tác lại, khuôn mặt xinh đẹp hàm chứa ý cười, chờ đợi nam nhân tiếp tục nói.
“Ta có người bạn quen biết mấy câu lạc bộ, hay là để ta nói giúp ngươi, ngươi cứ chơi cho thỏa thích. Đừng đùa bỡn ta nữa, ta cũng lớn tuổi rồi, không có hơi sức dành cho ngươi đâu. Chuyện ngươi làm lúc xưa ta sẽ không nhắc lại, xem như chúng ta chưa từng quen nhau.”bg-ssp-{height:px}
Triệu Kiệt hạ thấp mi mắt, chán ngán vô cùng, hết thảy còn lại chỉ là mệt mỏi, hắn đã không còn muốn dính dáng cùng Thần Hi…
Thiếu niên cứu vớt hắn trong cơn mưa, người đầu tiên quan tâm hắn, khiến hắn cảm nhận tình yêu sâu sắc, sau phản bội, tất cả đã biến mất không hình không dạng.
Bắt gặp mệt mỏi trong mắt Triệu Kiệt, dục vọng sắp sửa bộc phát đến cực điểm của Thần Hi thoáng chốc đã bị đè nén xuống.
Y buông nam nhân ra, lùi về sau một bước.
“Ngươi đi đi.”
“!?”
Triệu Kiệt có chút giật mình ngẩng đầu lên. Như vậy là sao?
Thần Hi xoay lưng lại, tiến về bàn làm việc, tựa nửa người vào mép bàn, “Không muốn đi à?”
“Không…”
Ngây ngốc phun ra từ này, ngữ khí Triệu Kiệt phảng phất đau đớn trong lòng, bức bối khó chịu.
Rất hỗn loạn… Hắn không hiểu chính mình rốt cuộc đang khó chịu cái gì… Không hiểu Thần Hi đột nhiên trở mặt buông tay là có ý nghĩa gì…
Như cái xác không hồn rời khỏi phòng làm việc của Thần Hi, Triệu Kiệt lướt ngang qua bốn gã vệ sĩ đứng trước cửa, đi vào thang máy.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn theo bóng lưng xa dần của đại thúc, Thần Hi lấy ra từ trong túi bao thuốc lá, ưu nhã đưa lên miệng một điếu, hít một hơi dài, làn khói trắng chậm rãi bay lên.
“K.” Hướng về cửa gọi một tiếng, K liền nhanh chóng tiến vào.
Đi vòng ra phía sau bàn làm việc, Thần Hi rút từ trong ngăn kéo ra một túi da, đưa đến trước mặt K, dừng một chút như để suy nghĩ rồi mới nói: “Ngươi biết nên làm gì rồi đó.”