Kết thúc rồi…
Chúng ta đã hoàn toàn kết thúc…
Trưa hôm sau, Thần Hi không tới bệnh viện, có lẽ cuối cùng y đã giác ngộ được mối quan hệ giữa hai người nên dừng tay ở đây. Phòng bệnh rộng như vậy chỉ còn mình Triệu Kiệt lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tự mình gặm nhắm chua xót nhàn nhạt dưới đáy lòng.
Ngay khi hắn đang muốn xuất hồn lần nữa, ‘Cốc cốc’ hai tiếng, cửa phòng nhanh chóng mở ra, người vừa đến khiến Triệu Kiệt thoáng kinh ngạc.
“Linh tiểu thư? Sao cô…”
“Tôi đến thế này có phải quá đường đột không? Chỉ là…gần đây tôi đến công ty nhưng không gặp anh… Triệu bá phụ nói anh đi công tác đột xuất, bảo tôi chờ vài ngày. Hôm qua tôi mới nghe tin anh bị tai nạn xe cộ từ Triệu bá phụ, vì vậy tôi muốn tới thăm anh một chút…”
Khuôn mặt bình thường của Linh Hân hiện lên nụ cười ôn nhu quen thuộc, toàn thân tản mát ra một cảm giác an nhàn rất tự nhiên, dễ dàng xua đi hơn phân nửa bi thương trong lòng nam nhân, khiến Triệu Kiệt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi…
“Không đâu, tại tôi không ngờ cô đến nên hơi kinh ngạc.”
Nghe vậy, Linh Hân vội lấy chiếc túi đem theo ra. Thứ bên trong không cần nhìn Triệu Kiệt cũng có thể đoán được bảy, tám phần, nhất định là hoa quả, thuốc bổ… gì đó.
“Tôi cũng không phải đến tay không đâu, tôi có chuẩn bị thuốc bổ đó.”
Linh Hân đóng cửa phòng. Lời nàng nói rất dí dỏm, làm Triệu Kiệt không khỏi mỉm cười.
Để túi xách lên giường, Linh Hân cẩn trọng lấy ra một chiếc hộp, nhẹ nhàng mở nắp, mùi thơm của canh gà nồng đậm nhanh chóng tràn ngập căn phòng rộng lớn.
“Rất thơm nhỉ? Tôi vừa nấu sáng nay thôi.”
Linh Hân rót ra nửa chén canh gà do nàng tự chuẩn bị, tựa như dâng lên báu vật đưa đến trước mặt nam nhân.
Canh gà… Ánh mắt Triệu Kiệt tối sầm lại, thứ này khiến hắn nhớ lại cái bình thủy đã bị hắn sai người vứt ra ngoài hồi sáng.
“Triệu Kiệt?”
Linh Hân đưa chén canh huơ huơ dưới mũi Triệu Kiệt. Đột nhiên bị hơi nóng xộc vào mũi, hắn càng hoảng sợ hơn, sửng sốt mất mấy giây mới lấy lại tinh thần, nhận ra khi nãy mình đã thất lễ.
“Thật ngại quá, vừa rồi… tôi đã suy nghĩ lung tung…”bg-ssp-{height:px}
“Chưa ai nói với anh khi ở cùng con gái, điều kiêng kỵ nhất là phân tâm sao?” Linh Hân làm bộ giận dỗi, ngữ khí trách cứ.
Triệu Kiệt nhận ra sự thay đổi của nàng, từ đáy lòng cảm thấy thú vị, không ngần ngại phối hợp diễn xuất với nàng.
“Vậy tôi đây nên bồi tội thế nào?”
“Phạt anh phải uống sạch chén canh.”
Linh Hân ngẩng mặt lên, chỉ chỉ chén canh gà trong tay, gật đầu mấy cái.
Triệu Kiệt nhịn không được bật cười thành tiếng. Hắn tự tay tiếp nhận chén canh, khi đầu ngón tay hai người vô tình đụng chạm, trong nháy mắt Linh Hân liền tỏ vẻ đầy thẹn thùng.
Nhẹ nhàng hớp một ngụm canh gà, Triệu Kiệt chậm rãi để chất lỏng trôi xuống bụng. Linh Hân hạ mi mắt, không biết đang suy nghĩ gì, cả căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Đối với tâm ý của Linh Hân, hắn không phải không hiểu rõ. Dù sao trên đời này không ai lại tự nhiên quan tâm một người xa lạ chỉ mới quen biết mấy ngày, trừ khi trong lòng đã nảy sinh cảm tình với đối phương…
Nói sao đi nữa, Linh Hân vẫn là cô gái tốt, mà hắn đối với nàng cũng có nhiều hảo cảm. Có lẽ… đây là cơ hội tốt. Hắn có thể thử yêu Linh Hân, đồng thời cố quên Thần Hi. Hơn nữa, tuổi hắn đã lớn, cũng nên sớm thành gia lập thất, giúp Triệu Nhân Thành hoàn thành ước mơ có cháu ẵm bồng.
“Linh Hân…”
Đây là lần đầu tiên Triệu Kiệt bỏ qua cách xưng hô khách sáo, trực tiếp gọi tên đối phương.
Linh Hân hiển nhiên còn đang thất thần, ngây ngốc cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Kiệt đặt chén canh lên bàn, nhẹ nhàng để tay lên vai Linh Hân.
Linh Hân kinh ngạc vô cùng, khẩn trương ngẩng mặt lên, lại gặp ngay phải ánh mắt thành khẩn của Triệu Kiệt khiến nàng nhanh chóng đỏ bừng cả mặt.
“Có lẽ như vậy hơi đường đột, có lẽ anh nên đợi thời cơ chín muồi hơn hẵng nói. Bất quá, anh nghĩ vẫn nên hỏi trước ý kiến của em…”
Ngừng lại vài giây, Triệu Kiệt hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp, “Gả cho anh được không?”