Vừa nói đến đây, đột nhiên một giọng nói phẫn nộ của nam tử dội thẳng vào tai: “Hiên Hiên? Hiên Hiên, con ở đây làm gì? Tại sao tan học rồi không lên xe để tài xế chở về?”
Thần Hiên quay đầu, thấy người đang đi tới là ai thì liền trở thành em bé ngoan, cúi đầu xuống yên lặng nghe Thần Hi mắng.
“Đại thúc…?”
Đến gần Thần Hiên, Thần Hi lúc này mới chú ý tới nam nhân ngồi trong xe. Mặt y lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời quên luôn việc mắng Thần Hiên, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt cũng nhìn thấy đối phương, ảo não trừng mắt nhìn bàn tay nhỏ bé còn chưa chịu buông cửa xe ra. Hắn chính là không muốn chạm mặt Thần Hi nên mới cố ý dừng xe xa như thế…
“Ta phải đi. Ngươi… có thể giúp ta đóng cửa không?” Triệu Kiệt ngập ngừng nhờ Thần Hi giúp.
Nam tử thoáng sững sốt, ôm lấy Thần Hiên nhưng vẫn không đóng cửa.
“Đại thúc, đã đến đây rồi… có muốn vào nhà một chút không?”
Thần Hi cẩn trọng mời. Đôi lông mày gắt gao chau lại của nam nhân giãn ra, đưa tay chỉ chỉ cánh cửa xe, muốn y đóng lại.
“Ta đang định đi tìm ngươi. Ngày hôm qua… Ngày hôm qua ta…”
“Ngươi nằm mơ.”
Không biết vì sao, những lời này lại khiến tim Triệu Kiệt đập loạn nhịp.
“Ta cũng nghĩ ta nằm mơ, nhưng mà…”
Thần Hi còn định nói thêm gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị nam nhân cắt đứt.
“Nằm mơ chính là nằm mơ, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Thần Hi, ta nói rồi, ngươi đừng đến làm phiền ta nữa. Ngươi có thể đừng bám dính lấy ta được không? Ta già rồi, có tuổi rồi, không dư thừa tinh lực chơi đùa với ngươi đâu.”
“Ta không chơi đùa gì hết! Đại thúc, vì sao ngươi không chịu tin tưởng ta thêm lần nữa? Ta biết rõ lúc trước ta đã tổn thương ngươi sâu sắc, ta cũng biết chính mình tội đáng chết vạn lần, nhưng ngươi vì sao không muốn cho ta thêm một cơ hội? Ngươi rõ ràng còn cảm giác với ta!”
Thần Hi nắm chặt cửa xe, các đốt ngón tay vì quá mức kích động mà run rẩy không ngừng.
Triệu Kiệt cắn môi, nhìn Thần Hi không thể khống chế, nhìn khuôn mặt dù thống khổ vẫn xinh đẹp của y…
Lúc trước, hắn chính là bị khuôn mặt này lừa gạt…
“Thần Hi… Buông tay đi…”
Triệu Kiệt mở miệng, trong lòng đầy chua xót.
Thời gian ngắn ngủi sống cùng Thần Hi, hắn đã nhìn thấu rất nhiều điều.
Chỉ có buông tay, mới tránh được thương tổn.bg-ssp-{height:px}
Thần Hiên chưa bao giờ thấy Thần Hi phát cuồng như thế. Trong ấn tượng của nó, Thần Hi luôn mang dáng vẻ trầm mặc. Y khổ sở, trầm mặc. Y phẫn nộ, càng trầm mặc hơn. Chỉ có đôi mắt to giống nó mới khiến người khác sợ hãi.
Nó co rụt bả vai. Thần Hi như vậy, rất lạ lẫm.
“Đại thúc, ta không muốn buông tay.”
Thần Hi giống như tiểu hài tử gặp phải chuyện gì thất bại, bất lực buông thõng hai tay xuống, dù trong lòng không hề muốn nhận thua.
“Đừng quên ngươi là ba ba của Thần Hiên, ngươi đang dọa nó sợ đấy.”
Triệu Kiệt chú ý đến vẻ sợ hãi của Thần Hiên, một lần nữa chỉ tay vào cửa xe, yêu cầu Thần Hi bỏ ra.
Nam tử chết lặng tại chỗ, thân thể cứng đờ.
Đã không còn cơ hội sao…?
“Đại thúc, cho ta một lý do, cho ta một lý do được không?”
Tựa như phạm nhân bị phán quyết tử hình, mặt Thần Hi xám như tro tàn. Bộ dạng ấy khiến Triệu Kiệt đã quyết tâm rời đi khó chịu vô cùng.
Hắn xoay mặt sang bên cạnh, không muốn nhìn thêm vẻ tịch mịch của nam tử.
“Thần Hi, ngươi biết không? Ta thật sự… rất muốn tin tưởng ngươi… Nhưng ngươi biết không? Mỗi lần ta nghĩ tin tưởng ngươi, chỗ này của ta… liền đau không chịu nổi…”
Triệu Kiệt run rẩy đặt tay lên g ngực từng bị thương của mình, dừng một chút mới nói tiếp: “Khi đó, ta sẽ nghĩ, nếu như ta tin tưởng ngươi thì biết đâu mai sau, nơi này sẽ bị tổn thương lần nữa… Ngươi có hiểu loại cảm giác này không?”
Triệu Kiệt bỏ tay khỏi ngực, đặt trở về vô-lăng.
Khuôn mặt cứng ngắc của Thần Hi thoáng run rẩy, trong lòng nhói buốt như bị hàng ngàn hàng vạn kim châm.
Bất quá, có thể trách ai đây?
Thần Hi cười thảm, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn không chút nào tổn hại.
“Ta hiểu.”
Dứt lời, y giúp nam nhân đóng cửa xe rồi lui về sau mấy bước.
Triệu Kiệt kiềm nén khó chịu trong lòng, khởi động xe. Hắn không dám nhìn Thần Hi thêm một giây nào nữa, vội vàng chạy đi. Hắn sợ nếu còn tiếp tục ở đây, hắn sẽ nhất thời mềm lòng, làm ra hành động khiến hắn hối hận không kịp.
Nhưng cũng vì quá mức vội vàng, hắn mới không để ý đến một tia tuyệt vọng lóe lên trong mắt Thần Hi rồi biến mất.
“Đại thúc, nợ ta thiếu ngươi, ta sẽ trả lại cho ngươi…”