Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ink, Tô

Beta: 豬豬

- --

Kiều Trì ra khỏi phòng lão đại về phòng ngủ của mình. Chưa kịp đóng cửa đã nghe thấy Tống Nhất Tự mở cửa phòng. Kiều Trì thò đầu ra, liền thấy Tống Nhất Tự tựa một tay trên tường nói: "Lát nữa em có đến studio không?"

Kiều Trì lắc đầu, kịch bản cô đã mang về rồi, để ở nhà xem, không cần phải đến studo nữa.

"Chúng ta lâu rồi không đi xem phim nhỉ? Gần đây có bộ phim mới ra, cùng đi xem nhé?" Tống Nhất Tự nhìn về phía Kiều Trì, đợi lát nữa đến lúc thích hợp hắn có thể uyển chuyển tiết lộ việc mình đã khôi phục ký ức một chút xíu, đến lúc đó Kiều Trì ký hợp đồng với SY, anh cũng có thể quang minh chính đại cùng ra cùng vào với Kiều Trì, không cần trốn tránh cô nữa.

Kiều Trì muốn từ chối, cô nghĩ cần suy nghĩ thử Tống Nhất Tự đang muốn làm gì, cô thực sự muốn biết vì sao.

Tống Nhất Tự lại nói: "Không phải em bảo lo lắng sao? Dẫn em đi thả lỏng một chút."

"Ở nhà cũng có thể xem mà." Kiều Trì lịch sự nói.

"Có đi hay không?"

"Đi!"

Kiều Trì đầu hàng, cô thè lưỡi với Tống Nhất Tự, sau đó đóng cửa lại.

Tống Nhất Tự đi đến trước cửa phòng cô gõ gõ: "Anh mua vé ba giờ, em chuẩn bị đi rồi chúng ta xuất phát."

Nghe thấy trong phòng ngủ truyền ra tiếng trả lời, Tống Nhất Tự mới rời đi, trở về cầm điện thoại mua vé.

Lát sau đợi Tống Nhất Tự gõ cửa phòng Kiều Trì lần thứ ba, Kiều Trì mới đeo túi mở cửa ra, Tống Nhất Tự nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, Kiều Trì đã tẩy lớp trang điểm buổi sáng, trên mặt trông cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, tóc màu mật ong cũng búi gọn gàng trên đầu.

Kiều Trì sờ lên mặt mình: "Trời nóng quá, lớp trang điểm nếu ra ngoài sẽ dễ trôi, nên không trang điểm."

"Em có như thế nào cũng đẹp." Tống Nhất Tự cực kỳ chân thành tha thiết nói, trong mắt hắn không cần biết Kiều Trì có dáng vẻ gì, cũng đều như tiên nữ hạ phàm.

Kiều Trì ho nhẹ vài tiếng, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Đồ nịnh hót."

Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Hai người vừa nói chuyện vừa ra khỏi thang máy, Kiều Trì ngẩng đầu đã nhìn thấy bên ngoài thang máy có người quen, Tống Nhất Tự cũng nhận ra, hắn lạnh lùng nhìn mấy lần, sau đó đưa tay ôm vai Kiều Trì, để Kiều Trì dán sát vào người mình, cũng dùng ánh mắt cảnh cáo người kia.

Người quen đã lâu không gặp kia là La Tuyết, từ ngày chấm dứt hợp đồng, Kiều Trì không còn thấy La Tuyết nữa, nghe người khác nhắc qua, nói cô ta chọc giận một nhân vật có quyền có thế trong giới, sau khi cô ta rời khỏi công ty vẫn không tìm được việc làm mới, sống cuộc sống cực kỳ không tốt.

Kiều Trì dựa vào Tống Nhất Tự nhìn La Tuyết, dáng người của La Tuyết đã hoàn toàn thay đổig, thịt trên mặt chất thành một đống, mặt cũng già đi rất nhiều.

Nếu không phải ngũ quan không thay đổi gì, Kiều Trì chưa chắc có thể nhận ra được La Tuyết.

Kiều Trì nhìn thấy La Tuyết cực kỳ bình tĩnh, nhưng Tống Nhất Tự lại không thể che dấu sự căm ghét, lần trước ở thành phố S, nhân viên phụ trách ánh sáng kia đã nói hết toàn bộ với Ngụy Duy, là La Tuyết dùng tiền tìm gã làm việc, muốn để Kiều Trì ở trong đoàn làm phim xảy ra chuyện, đèn loại đó cực kỳ nóng, rơi xuống không chết cũng sẽ bị đèn làm bỏng, thứ quan trọng nhất của diễn viên chính là mặt và thân thể của mình, Tống Nhất Tự vừa nghĩ tới nếu như lúc ấy hắn chưa quay lại, không đi đến đoàn làm phim, Kiều Trì có lẽ sẽ không còn nguyên vẹn mà đứng bên cạnh hắn như bây giờ nữa.

Sắc mặt Tống Nhất Tự dần lạnh lẽo, hắn khoác tay Kiều Trì, trực tiếp kéo cô đi ra ngoài, không để ý đến La Tuyết.

Kiều Trì thuận theo dựa vào Tống Nhất Tự, cô cũng không muốn để ý đến La Tuyết, lúc cô thấy La Tuyết phản ứng đầu tiên đã cảm thấy hơi khó chịu.

Đang muốn vòng qua La Tuyết, La Tuyết đã dịch qua một bước chặn đường đi của bọn họ.

Kiều Trì nhíu nhíu mày: "Chị muốn làm gì."

La Tuyết mặt không thay đổi nói: "Tôi muốn tìm cô nói chuyện."

Ánh mắt lại nhịn không được nhìn về phía Tống Nhất Tự, cô ta luôn có cảm giác mình đã gặp hắn ở nơi nào đó.

"Cô vào bằng cách nào." Tống Nhất Tự buông bả vai Kiều Trì ra, giữ chặt tay của cô kéo ra phía sau mình, ngăn phía trước Kiều Trì, muốn nhìn La Tuyết rốt cuộc đang muốn làm gì.

Con ngươi La Tuyết co lại, Tống Nhất Tự vừa lên tiếng, cô ta liền nhớ ra, đây không phải tên nhà giàu lúc trước gặp ở bãi đỗ xe khu chung cư của Kiều Trì sao!

Lúc ấy còn bị hắn mắng là bà già.

La Tuyết nháy mắt liền hiểu rõ, thì ra người có quyền có thế cô ta đắc tội lại ở đây, cô ta giật giật khóe miệng, cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện, nhưng một đống thịt trên mặt, làm cách nào cũng không nhếch miệng lên được.

Kiều Trì đứng bên cạnh Tống Nhất Tự cảnh giác nhìn cô ta, thấy La Tuyết cười trông cực kỳ thâm trầm, đầu lưỡi liếm môi dưới nói: "Tôi và chị không có gì để nói, chị tự nói một mình đi."

Nói xong hai tay kéo cánh tay Tống Nhất Tự chuẩn bị ra ngoài.

"Đi nhanh như vậy làm gì?" La Tuyết không nhúc nhích chặn trước mặt bọn họ, cô ta nhìn Kiều Trì hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Tôi còn tự hỏi sao cô lại có nhiều tiền để mở studio riêng như vậy, thì ra sớm đã bị bao nuôi."

Kiều Trì cau mày, tiền cô dùng mở studio, tất cả đều là do nguyên thân tự mình kiếm ra, nguyên thân dù sao cũng lăn lộn nhiều năm trong giới, cho dù không có scandal, nhưng cát-sê vẫn có, mặc dù đa phần đều bị La Tuyết ăn chặn, nhưng mở một studio chỉ phục vụ một mình cô thì vẫn dư xài, lại thêm lúc ấy cô đã ký hợp đồng phim của Chương Niên, một nửa cát-sê đã chuyển tới tài khoản, tất nhiên là có thể thuận lợi vận hành.

Xem ra La Tuyết biết Tống Nhất Tự, chẳng lẽ trước đó bọn họ từng gặp nhau rồi?

Tống Nhất Tự mặt không đổi sắc, La Tuyết vẫn luôn nhìn hắn, nếu không phải Kiều Trì đứng bên cạnh, cô ta sớm đã bị ném ra ngoài.bg-ssp-{height:px}

Tống Nhất Tự nghiêng đầu nói với Kiều Trì: "Em gọi điện thoại cho bảo vệ, để bọn họ tới đây đi."

Kiều Trì nhẹ gật đầu, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, đang chuẩn bị gọi điện cho bảo vệ, La Tuyết đột nhiên nhào tới muốn cướp điện thoại của Kiều Trì, lại bị Tống Nhất Tự nhanh tay lẹ mắt đẩy Kiều Trì sang một bên.

La Tuyết vồ hụt, chân còn lảo đảo một bước, suýt nữa té ngã trên đất, cô ta đứng lên, lại trông thấy Tống Nhất Tự ghét bỏ thay Kiều Trì vỗ vỗ chỗ cô ta chạm vào vừa rồi, La Tuyết bị kích thích đến cùng cực, những uất ức, buồn bã, phẫn hận mấy tháng nay trong lúc nhất thời xông lên đầu.

Cô ta rút dao gọt trái cây giấu ở trong túi quần mình ra, thừa dịp Kiều Trì và Tống Nhất Tự đang nhìn nhau, cầm dao vọt tới.

Kiều Trì vừa vặn ngẩng đầu nhìn, liền đẩy Tống Nhất Tự bên cạnh một cái, con dao sáng loáng của La Tuyết trực tiếp đâm xuống.

Cánh tay Kiều Trì còn chưa kịp thu hồi, mặc dù đã dùng tốc độ nhanh nhất né tránh, nhưng vẫn bị dao găm sắc bén quẹt cho một phát thật dài trên cánh tay, máu tươi lập tức nhỏ xuống, rất nhanh trên mặt đất liền xuất hiện một vũng máu.

Thấy La Tuyết còn muốn vung dao, Kiều Trì trực tiếp nâng chân lên, đạp ngực cô ta một cái, La Tuyết không đứng vững lui về sau mấy bước.

Tống Nhất Tự nhìn cánh tay bị thương của Kiều Trì, lại nhìn con dao đã đâm Kiều Trì, con ngươi trầm xuống, bước nhanh đến phía trước bắt lấy cánh tay La Tuyết, vặn một cái, chỉ nghe thấy răng rắc và tiếng thét chói tai ngắn ngủi của La Tuyết, con dao kia liền rơi xuống mặt đất phát ra tiếng loảng xoảng thanh thúy.

Chân Tống Nhất Tự hung hăng đạp đầu gối của cô ta, La Tuyết lập tức liền quỳ xuống, sử dụng cánh tay nguyên vẹn ôm lấy tay còn lại kêu rên thống khổ.

"Tống Nhất Tự, bỏ đi." Kiều Trì vội vàng ngăn Tống Nhất Tự còn muốn tiếp tục đánh La Tuyết lại, La Tuyết khẳng định không chịu nổi, vì loại tiểu nhân này mà phạm tội, không đáng. Cánh tay bị đâm quẹt qua cũng không lâu, chỉ là máu nhìn có hơi doạ người mà thôi.

Tống Nhất Tự mặt không thay đổi thu chân của mình lại, hắn lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ, sau khi nói chuyện điện thoại mới giật mình nhìn về hướng Kiều Trì. Kiều Trì yên lặng đứng ở một bên, máu trên cánh tay còn đang chảy.

Con mắt Tống Nhất Tự nhắm lại mấy giây, sau đó mở ra, tròng mắt nhìn thoáng qua con dao còn dính máu dưới đất, khom người một cái, nhặt dao lên, Kiều Trì trông thấy, vội vàng đi đến Tống Nhất Tự đoạt lấy con dao.

Cô biết Tống Nhất Tự định làm gì, thấy Tống Nhất Tự nắm chặt cán dao, trấn an nói: "Không được, đây là phạm tội."

"Cô ta làm em bị thương." Tống Nhất Tự nói, hắn nhìn cánh tay Kiều Trì, nhíu chặt lông mày, Kiều Trì nâng cánh tay bị thương lên, không thèm đếm xỉa đến La Tuyết đang rên la nói khẽ: "Chỉ là bị thương ngoài da thôi lát nữa máu sẽ ngừng chảy ấy mà, anh tỉnh táo lại được không? Anh đã xả giận giúp em rồi mà."

Mặc dù ngoài miệng Kiều Trì nói như vậy, nhưng thật ra cô biết, dù Tống Nhất Tự ở trước mặt cô vẫn luôn hiền hoà đáng yêu dễ nói chuyện, nhưng Kiều Trì chưa từng quên thiết lập nhân vật tác giả viết về hắn.

Xấu tính, lạnh lùng, lại thêm nguyên nhân gia đình, Tống Nhất Tự còn không có nhân tình, có thù tất báo.

Càng quan trọng hơn là bây giờ Tống Nhất Tự khôi phục ký ức, hắn có quyền thế, nhưng Kiều Trì đã cảm nhận được xúc động của Tống Nhất Tự.

Cũng may bảo vệ đã đến, Kiều Trì và Tống Nhất Tự ngày nào cũng ra ra vào vào, gương mặt ai cũng đẹp, mọi người trong tổ bảo vệ ai cũng nhớ rất kĩ cặp đôi trẻ này, bọn họ trông thấy một vũng máu đều bị dọa, liền vội vàng tiến lên quan tâm hỏi: "Hai người không sao chứ?"

Kiều Trì lắc đầu: "Không sao."

"Các anh làm việc thế nào vậy? Loại ngư long hỗn tạp như vậy cũng có thể vào đây à?" Khuôn mặt Tống Nhất Tự bình tĩnh, bảo vệ nhìn người đang quỳ trên mặt đất kêu rên, vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, vừa rồi có vị chủ xí nghiệp dọn nhà, cô ta hẳn là đi theo đám bọn họ trà trộn vào, thật sự xin lỗi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát."

Tống Nhất Tự còn muốn nói vài lời, Kiều Trì lập tức ôm lấy cánh tay khẽ kêu lên, Tống Nhất Tự lo lắng nhìn, cẩn thận từng li từng tí nâng cánh tay bị thương của Kiều Trì lên, máu đã không còn chảy, để lại một vết cắt dài trên cánh tay trắng nõn cực kỳ bắt mắt.

Kiều Trì thừa dịp Tống Nhất Tự cúi đầu xem xét vết thương, nháy mắt ra hiệu cho bảo vệ đang đứng đó, bảo vệ lập tức hiểu ra, anh ta cầm bộ đàm gọi một đám bảo vệ khác tới.

"Chúng ta đi thôi, đi xem phim nào." Kiều Trì muốn thu tay về, nhưng Tống Nhất Tự nắm thật chặt cổ tay của cô không buông.

"Đi bệnh viện." Tống Nhất Tự nói: "Em không nên đẩy anh ra."

Thật ra Kiều Trì không đẩy hắn ra, hắn cũng sẽ không để La Tuyết làm bị thương, nhiều lắm là bị một vết cắt nhỏ thôi, hắn còn có thể còn cắt lại cô ta gấp mười gấp trăm lần, mà trên người hắn có sẹo không quan trọng, nhưng Kiều Trì vẫn là một cô gái, nếu lỡ như để lại sẹo, Kiều Trì sẽ gặp nhiều khổ sở.

Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của Tống Nhất Tự, Kiều Trì dùng tay không bị thương giơ lên nhéo thịt trên khóe miệng của Tống Nhất Tự, trêu ghẹo nói: "Trong nhà anh là đại khả ái mà, không đẩy anh ra, anh sẽ đau rồi khóc cho coi."

"Làm gì có." Tống Nhất Tự rầu rĩ nói, hắn đau lòng muốn chết, Kiều Trì thế mà còn cà lơ phất phơ như vậy!

Thật không có tiền đồ! Không còn cách nào khác!

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Nhất Tự: Tức chết tôi rồi!

Kiều Trì: Không tức nữa, không tức nữa nha, ngoan

Tôi tới rồi đây!

Chào buổi tối nha ~

Để tôi giới thiệu cho mọi người một bộ phim!

« Đại Tống Thiếu Niên Chí »

Có thể xem trên app Iqiyi đó!

Ngày mai gặp!

Cực kỳ cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio