Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương :
Đường Trụ cảm thấy, nếu không phải Đường Trạch nói đừng suốt ngày nằm trên giường, có lẽ Tạ Thời Tân sẽ vẫn luôn ở trên giường xà nẹo với cậu.
Nhưng mà Đường Trụ lại cảm thấy, câu Đường Trạch nói đừng suốt ngày nằm trên giường kia, cũng là nhắm vào Tạ Thời Tân.
Ngày hôm qua từ miệng Tạ Thời Tân biết được Đường Trạch nói không được làʍ ŧìиɦ nửa tháng, Đường Trụ rất kinh ngạc. Anh họ trong ấn tượng của cậu là một người thành thục nghiêm túc, từ nhỏ đến lớn Đường Trạch nói gì là cậu tin cái đó, chưa từng lừa gạt cậu, cũng không phải nói quá, biết Đường Trạch đột nhiên nói đùa với Tạ Thời Tân như thế, Đường Trụ cũng không ngờ tới.
Nhưng mà cũng rất thú vị.
"Bây giờ em vẫn không rõ A Trạch thích anh hay không thích anh nữa."
Giờ phút này hai người đang ngồi bên hồ câu cá, Đường Trụ lười biếng mà dựa vào lòng Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân giúp Đường Trụ chỉnh lại vành nón, làm cả khuôn mặt cậu đều chìm trong bóng râm: "Hồi sáng bọn anh mới gọi điện."
Đường Trụ quay đầu: "Nói gì đó?"
Tạ Thời Tân: "Hỏi tình hình của em một chút, không còn gì khác."
Đường Trụ lúc lắc cái đầu: "Hai người nói chuyện nhiều ghê."
Tạ Thời Tân: "Thích thì có lẽ còn hơi sớm, nhưng Đường Trạch không ghét anh."
Đường Trụ bật cười: "Thật kỳ quái nha, anh ở bên ngoài được hoan nghênh như vậy, đến nhà em, không biết sao lại khó khăn đủ đường," Tay Đường Trụ gõ cần câu: "Anh biết buổi sáng Trình Minh nói gì với em không?"
Tạ Thời Tân: "Nói gì?"
Đường Trụ quay đầu nhìn Tạ Thời Tân: "Anh công khai quan hệ của chúng ta ở công ty khi nào vậy?"
Tạ Thời Tân: "Anh chưa nói."
Đường Trụ ồ một tiếng thật dài: "Chưa nói à."
Theo báo cáo Trình Minh gửi tới từ công ty, gần đây Tạ Thời Tân, tuy rằng người ta không ở công ty, nhưng hở chút là "vị kia trong nhà", "Đường Trụ nhà tôi", "phải về chăm nhà".
"Trình Minh nói với em, cuối tuần này hội Omega trong công ty muốn tổ chức một buổi party, chủ đề là Anh ấy có người yêu."
Tạ Thời Tân: "Anh ấy là ai?"
Đường Trụ cười: "Là anh đó, anh không biết anh là người yêu lý tưởng của Omega toàn công ty sao?"
Tạ Thời Tân lắc đầu: "Anh không biết."
Đường Trụ: "Không sao, bây giờ thì anh biết rồi đó."
Tạ Thời Tân ôm Đường Trụ vào lòng: "Vậy anh có phải là người yêu lý tưởng của em không?"
Đường Trụ haizz một tiếng: "Còn thiếu một chút đi."
Tạ Thời Tân hỏi: "Thiếu chút gì?"
Đường Trụ: "Muốn biết thật à?"
Tạ Thời Tân: "Muốn."
Đường Trụ: "Tối sẽ nói cho anh."
Đường Trụ nói xong, Tạ Thời Tân cũng không hỏi nữa, cậu tưởng rằng chuyện này đi qua rồi, không đi qua thì ít nhất cũng phải chờ đến buổi tối Tạ Thời Tân mới hỏi lại. Không ngờ còn chưa đến năm phút, Tạ Thời Tân đột nhiên mở miệng: "Em còn chê, kỹ thuật của anh kém sao?"
Tạ Thời Tân nói đứt quãng, Đường Trụ nghe xong, vô cùng hoảng sợ mà quay đầu lại.
Người này làm sao mà từ buổi tối nói cho anh, đẩy đến kỹ thuật của anh kém vậy?
Lúc nãy Đường Trụ chỉ tùy tiện nói vậy thôi, thật ra cậu cũng không nói ra được Tạ Thời Tân còn thiếu cái gì, còn tưởng chờ đến buổi tối lại tùy tiện xạo xạo vài câu.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Ngại quá, Đường Trụ thật sự nhịn không được cười ra tiếng.
Tạ Thời Tân ôm eo Đường Trụ: "Cười gì đó?"
Đường Trụ: "Anh nghiêm túc thật sao Tạ tiên sinh?"
Tạ Thời Tân: "Nhìn anh giống đang đùa lắm à?"
Đường Trụ lắc đầu: "Nhìn em mới giống đang đùa."
Tạ Thời Tân đè đầu Đường Trụ, đầu Đường Trụ lập tức chôn sâu vào cái nón.
Đường Trụ thấp giọng cười: "Tạ tiên sinh thẹn quá hóa giận."
Tạ Thời Tân không buông tha cậu, dùng chóp mũi cọ nhột cậu: "Có nói không?"
Đường Trụ nhột đến rụt cổ lại, rụt cổ lại.
Nếu Tạ Thời Tân đã thành tâm muốn biết, vậy Đường Trụ cũng sẵn lòng trả lời.
"Vậy lại cố gắng một chút đi." Đường Trụ không muốn sống mà nói hưu nói vượn.
Tạ Thời Tân cúi đầu nhìn vào mắt Đường Trụ: "Thật sao?"
Đường Trụ cười như không cười, suy nghĩ thật lâu, vẫn mím môi gật đầu một cái.
Tạ Thời Tân nói: "Nếu đến lúc đó người nào đó khóc lóc cầu xin anh, thì phải làm sao đây?"
Đường Trụ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nhưng vì lỡ rồi cho cùi luôn, cậu vẫn căng da đầu nói: "Vậy anh đừng buông tha cho người đó!"
Tạ Thời Tân cười cười, hình như có ý tưởng mới: "Được."
Câu cá một lát đã đến giờ cơm trưa, sau khi ăn trưa xong Đường Trụ liền cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng mà Tạ Thời Tân vẫn lôi kéo cậu đi dạo một vòng, còn nghiêm túc giảng cho cậu một bài sau khi ăn xong không thể đi ngủ ngay.
Chờ hai người từ bên ngoài trở về, Đường Trụ tò mò hỏi Tạ Thời Tân: "Gần đây anh không cần làm việc sao?"
Tạ Thời Tân: "Ít việc."
Đường Trụ bẻ bẻ ngón tay: "Ít việc hay không có việc? Đã hai ngày anh không đi làm rồi, toàn ăn cơm câu cá tưới hoa chơi game với em, trước đây không phải anh bận lắm sao?"
Tạ Thời Tân: "Thời gian chen vào thì vẫn phải có."
Đường Trụ khó hiểu: "Chen lúc nào vậy?" Sau đó cậu giật mình: "Không phải anh nhân lúc em ngủ mà đi làm việc đó chứ?"
Tạ Thời Tân gật đầu: "Đúng vậy."
Đường Trụ: "Tạ tổng anh thật là thần tiên," cậu vỗ vỗ ngực anh: "Như thế không mệt sao?"
Tạ Thời Tân: "Tàm tạm, nghĩ đến sau khi làm việc xong có thể chơi với em, liền hết mệt ngay."
Đường Trụ cười rộ lên: "Tạ Thời Tân anh trở nên biết nói lời hay rồi."
Tạ Thời Tân: "Sau này anh sẽ ở bên em nhiều hơn, em quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."
Đường Trụ cong đôi mắt cười cười.
Đoạn nói chuyện vì em mà dành thời gian này kết thúc chưa đến năm phút, Tạ Thời Tân quay đầu nói: "Ngày mai có lẽ anh phải đi công tác."
Đường Trụ buông điện thoại ra, chậm rãi quay đầu nhìn Tạ Thời Tân.
Cảm giác này giống kiểu, bạn mới khen con bạn thi được điểm, sau đó nó lấy ra đưa cho bạn một bài thi khác điểm.
"Đi đâu thế?" Đường Trụ hỏi.
Tạ Thời Tân nói: "Không xa, anh sẽ về sớm thôi."
Đường Trụ ò một tiếng: "Sớm là sớm bao nhiêu?"
Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ, hỏi Đường Trụ: "Cho em hai lựa chọn, buổi chiều đi, sáng mai về, hoặc lại sáng mai đi, đêm mai về."
Đường Trụ: "Không có buổi chiều đi, đêm mai về sao?"
Đường Trụ nói xong, phòng ngủ yên tĩnh vài giây.
"Ha ha ha ha ha sai rồi sai rồi em sai rồi."
Tạ Thời Tân nắm lấy tay Đường Trụ, không thả cậu ra: "Em nói lần nữa xem."
Đường Trụ cười lắc đầu: "Em chưa nói gì hết."
Tuy rằng Tạ Thời Tân đang cười, nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý tứ không muốn buông tha cho Đường Trụ, thái độ tràn ngập "tốt nhất em nên cho anh một lời giải thích, có phải em chán anh rồi không? Có phải em không muốn anh ở bên em rồi không? Có phải em chê anh phiền rồi không?"
"Không phải không phải," Đường Trụ vừa cười vừa nói: "Em chỉ sợ anh mệt mỏi thôi, phải ngồi máy bay đúng không?"
Giọng Tạ Thời Tân rất thấp: "Ừ."
Đường Trụ buông tay: "Xem đi xem đi, ngồi máy bay còn phải chờ đợi, còn phải đổi xe, còn phải làm việc, còn phải làm này làm kia nè, anh không cần phải vội vàng trở về, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về."
Tạ Thời Tân vẫn không nói lời nào, chăm chăm nhìn Đường Trụ.
Đường Trụ bị Tạ Thời Tân chọc cười không ngừng, cười đến nỗi bụng có hơi đau.
"Anh thả em ra."
"Không thả."
Đường Trụ xin chút đường sống: "Thả chút thôi cũng được, thả eo bên này ra, em hơi sốc hông khó chịu."
Tạ Thời Tân rất nghe lời buông eo Đường Trụ ra, vừa mới thả tay, Đường Trụ thấy phía dưới không bị kiềm kẹp, lập tức muốn bò xuống giường.
"Ha ha ha ha ha ha không đi không đi không đi."
Chưa kịp đi đã bị vớt trở lại.
"Ha ha ha ha sao anh lại tủi thân như vậy chứ," Đường Trụ càng nhìn vẻ mặt Tạ Thời Tân càng muốn cười.
Lúc trước khi anh định nói việc mình xa nhà cho Đường Trụ, ấp ủ rất lâu, cũng tưởng tượng đến nhiều thái độ của Đường Trụ.
Tưởng tượng đến có lẽ Đường Trụ sẽ bám lấy anh không cho anh đi.
Nói sẽ nhớ anh, tại sao lại đi lâu như vậy.
Sẽ nói đừng đi được không, nếu không cả một ngày em sẽ không nhìn thấy được anh.
Sẽ luôn ôm anh không bỏ, nói không nỡ.
Chỉ là không ngờ hiện tại là cái kiểu này.
Buổi chiều đi, đêm mai về?
Thậm chí Tạ Thời Tân còn nghi ngờ, nếu có thể, Đường Trụ sẽ bảo anh ngày mai cũng không cần về, ở thêm mấy ngày nữa đi.
"Có phải em bên anh chán rồi không?" Tạ Thời Tân hỏi Đường Trụ.
Vốn dĩ Đường Trụ đã không cười nữa, bị Tạ Thời Tân hỏi như vậy, lại cười thêm chập nữa.
"Không ~~ có ~~~" Đường Trụ kéo giọng thật dài, nói hai chữ này.
Tạ Thời Tân nhìn có vẻ buồn rầu, nhưng giống như nói không nên lời gì đó, cuối cùng chôn đầu vào cổ Đường Trụ, oán giận: "Sao em lại như vậy chứ?"
Cuối cùng Đường Trụ vẫn chọn để Tạ Thời Tân đi buổi chiều, sáng mai về.
Cậu cảm thấy có lẽ ngủ thêm một giấc thì tinh thần của Tạ Thời Tân sẽ tốt hơn, làm việc cũng không quá mệt mỏi như vậy.
Hơn nữa về phía cậu, chỉ cần ngủ một giấc tỉnh dậy là có thể thấy Tạ Thời Tân trở lại, chỉ cần buổi tối cậu ngủ sớm một chút, ngày mai thức dậy trễ, làm tròn lên tương đương với việc Tạ Thời Tân không có rời đi.
Hì, tính hay lắm!
Vốn cậu định đưa Tạ Thời Tân đến sân bay, nhưng Tạ Thời Tân không cho, Tạ Thời Tân nói chờ cậu hết bệnh rồi, muốn đưa thế nào thì đưa, bây giờ không được.
Vì thế Đường Trụ phải xụ mặt mà đưa anh đến cổng khu nhà.
Chờ đến khi xe Tạ Thời Tân khuất tầm mắt, Đường Trụ mới nhận ra rằng từ giờ trở đi, có hai mươi ba mươi tiếng đồng hồ không nhìn thấy Tạ Thời Tân.
Đột nhiên cậu hiểu được cảm giác tủi thân lúc nãy của Tạ Thời Tân.
"Cậu Đường," Chú Trần phía sau gọi cậu một tiếng: "Bên ngoài gió lớn, trở về thôi."
Đường Trụ quay đầu, vừa xoay người lại chú Trần đã khoác một cái áo lên người cậu.
Đường Trụ hỏi: "Là áo của Tạ Thời Tân sao?"
Chú Trần gật đầu: "Đúng vậy."
Tuy Tạ Thời Tân đi rồi, nhưng vẫn để lại bài tập cho Đường Trụ.
Con thuyền họ ghép hai hôm nay vẫn còn thiếu chút nữa mới xong, Tạ Thời Tân nói hi vọng tối nay Đường Trụ có thể ghép xong, anh trở về là có thể nhìn được thuyền hoàn chỉnh.
Lúc Tạ Thời Tân nói những lời này, Đường Trụ bị dọa hết cả hồn, thiếu chút nữa đưa tay bịt miệng Tạ Thời Tân để anh đừng nói nữa.
Tạ Thời Tân hỏi cậu sao thế.
Đường Trụ nói, mấy lời này không thể tùy tiện nói, đặc biệt flag (). Vẻ mặt Tạ Thời Tân khó hiểu, hỏi Đường Trụ flag là cái gì?
...
() Flag: Chính là kiểu nói trước bước không qua đó. Thậm chí là còn gặp xui rủi.
Đường Trụ bĩu môi đè một mảnh nhỏ lego xuống, sau đó tự mình cười ra tiếng.
Tạ Thời Tân lại không phải đi làm gì ghê gớm, hơn nữa ngày mai đã trở lại, cậu ở đây nhớ lại chuyện cũ làm gì chứ, khùng hả.
Lại ghép thuyền một lát, cửa nơi chú Trần đứng đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Đường Đường!"
Đường Trụ ngẩng đầu, thấy Triệu Miểu từ bên kia đi đến.
"Sao cậu lại đến đây?"
Đường Trụ muốn đứng lên đi qua nghênh đón cậu, Triệu Miểu vô cùng khoa trương mà xông tới: "Ngồi ngồi! Không được nhúc nhích!"
Đường Trụ sững tại chỗ: "Sao vậy?"
Triệu Miểu nói: "Hiện tại cậu là người bệnh, không thể lộn xộn, ngoan ngoãn nghỉ ngơi."
Đường Trụ: "..."
Đường Trụ: "Làm lố thật sự."
Chờ Triệu Miểu ngồi xuống bên cạnh, Đường Trụ chia một nửa thảm cho cậu, hỏi: "Sao cậu lại đến đây? Sao cậu biết nhà Tạ Thời Tân ở chỗ này?"
Triệu Miểu lắc đầu: "Vị kia nhà cậu, xin tớ đến đây."
Đường Trụ khó hiểu cười rộ lên: "Gì chứ?"
Triệu Miểu: "Nói gì mà hắn phải đi công tác một ngày, sợ cậu ở nhà nhàm chán, xin tớ đến đây ở với cậu, còn nói trong nhà có ăn ngon chơi vui uống đã, tùy ý tớ." Triệu Miểu a một tiếng: "Tớ là loại người đó sao? Tớ muốn đến đây thì cũng là vì cậu, cái gì ăn ngon chơi vui uống đã, ai thèm đâu."
Đường Trụ ò một tiếng: "Cậu muốn uống gì?"
Mắt Triệu Miểu sáng lên: "Có gì uống không? Có rượu không?"
Đường Trụ nhướng mày cười: "Vâng, cậu không phải bởi vì có ăn ngon chơi vui uống đã mới tới đây." Đường Trụ nói xong ngẩng đầu nói: "Chú Trần, chú khui một bình rượu ở quầy bar đến đây."
Rượu ở nhà Tạ Thời Tân không tệ lắm, Đường Trụ đã giám định qua.
Chú Trần khui rượu cho Triệu Miểu, còn lấy thêm chút mồi, mặt trời từ từ nghiêng về cửa sổ phía tây, Đường Trụ ngồi dưới đất ghép lego, Triệu Miểu ngồi bên cạnh nhìn cậu.
"Bình thường có phải Tạ Thời Tân cũng ngồi nhìn cậu như tớ thế này đúng không?" Triệu Miểu đột nhiên hỏi.
Đường Trụ cười cười: "Sao cậu biết?"
Triệu Miểu: "Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, hộ thê cuồng ma."
Đường Trụ lúc lắc cái đầu.
Triệu Miểu lại hỏi: "Hắn ta có nói với cậu đi công tác ở đâu không?"
Đường Trụ: "Không có."
Triệu Miểu: "Cậu không hỏi sao?"
Đường Trụ ngẩng đầu lên một chút: "Hình như tớ có hỏi, anh ấy trả lời gì đó?" Cậu lắc lắc đầu: Quên rồi, coi như chưa hỏi đi, sao thế?"
Triệu Miểu lắc đầu: "Không có gì."
Đường Trụ không hỏi, nhưng Triệu Miểu có hỏi.
Dù sao Tạ Thời Tân hiện tại trong mắt cậu cũng không phải là người gì tốt, Đường Trụ còn đang bệnh, Tạ Thời Tân liền đi xa nhà như vậy, Triệu Miểu không khỏi muốn hỏi cho rõ ràng.
Kết quả hỏi hỏi, hay lắm, thì ra Tạ Thời Tân muốn đi thành phố Q.
Triệu Miểu nhớ rõ lúc cậu nghe được Tạ Thời Tân nói đến thành phố Q, câu đầu tiên cậu nói là, anh đi tặng đầu người sao?
Tạ Thời Tân khó có được lúc cũng tự trêu bản thân, anh nói, coi như vậy đi.
Tạ Thời Tân giải thích cho cậu, bởi vì ba Đường Trụ bây giờ đã vào trạng thái nửa nghỉ hưu, rất khó gặp, gặp mặt riêng ba cậu chắc chắn sẽ không đồng ý, mà hai hôm nay, đúng lúc có một bữa tiệc mời ba cậu đến.
"Cậu đừng nói cho Đường Trụ biết, tôi chưa nói gì cho em ấy biết cả." Tạ Thời Tân nói.
Thật ra Triệu Miểu không quen kiên nhẫn với Tạ Thời Tân như vậy, nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận, bởi vì mình là bạn thân của Đường Trụ, Tạ Thời Tân cũng đối xử ôn hòa với cậu hơn.
Triệu Miểu lại hỏi: "Anh đi làm gì?'
Tạ Thời Tân: "Kỳ thật Đường Trụ rất để ý đến ba mẹ em ấy, tôi muốn trước lúc chính thức gặp mặt có thể thể hiện được thành ý ra trước, đến lúc đó Đường Trụ không phải khó xử."
Triệu Miểu: "Anh nghĩ được cũng nhiều thật."
Tạ Thời Tân: "Đêm nay và sáng mai em ấy cần uống thuốc, cậu nhớ nhắc em ấy."
Triệu Miểu: "Biết rồi."
Bên này Triệu Miểu chơi lego với Đường Trụ, ăn ăn uống uống, chơi game.
Mà bên kia, một phòng tiệc, Tạ Thời Tân gặp được ba của Đường Trụ.
Trong phòng riêng có một đám người, không biết trò chuyện trò chuyện thế nào, cuối cùng chỉ còn hai người Tạ Thời Tân với Đường Nghĩa Hòa.
Sau đó Đường Nghĩa Hòa cũng không hiểu vì sao mình uống hết ly trà mà thằng nhóc này rót cho mình.
"Chào chú ạ." Tạ Thời Tân mỉm cười.
Đường Nghĩa Hòa uống trà xong, cũng nói: "Xin chào, cậu là?"
Tạ Thời Tân hòa hoãn tâm trạng: "Rất xin lỗi lần đầu gặp mặt chú mà lại ở chỗ này, con là bạn trai của Đường Trụ."
Chân mày Đường Nghĩa Hòa lập tức nhíu lại.
Kế tiếp, Tạ Thời Tân lại không sợ chết mà giới thiệu bổ sung: "Con tên Tạ Thời Tân."
Sắc mặt Đường Nghĩa Hòa lập tức trầm xuống, ông nhìn Tạ Thời Tân vài giây, cuối cùng vẫn nhịn không được dùng sức ném chén trà trong tay xuống đất.
Alpha đột nhiên tức giận, khí thế mạnh mẽ, chén trà vỡ nát, trực tiếp bắn lên, tung tóe khắp nơi, một mảnh vỡ sắc bén như dao xẹt qua không khí, bay đến trên mặt Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân không hề có ý tránh né, mảnh nhỏ kia quẹt lên từ hàm dưới của anh, nháy mắt làm anh bị thương, chảy máu.
...
Tạ Thời Tân hàn huyên cùng Đường Nghĩa Hòa trong phòng nửa tiếng, Tiểu Bình ở bên ngoài cũng căng thẳng nửa tiếng.
Cậu đi qua đi lại, đi tới đi lui, khi thì tưởng tượng bên trong chắc đã đánh nhau rồi, khi thì não bổ hiện tại máu tươi đã bắn xa ba thước.
Sợ quá sợ quá sợ quá.
Khóa cửa bên kia rắc một tiếng, truyền đến tiếng mở cửa.
Tiểu Bình lập tức chạy chậm qua: "Tạ tổng, sao rồi," Tiểu Bình còn chưa dứt lời, đột nhiên la lên một tiếng: "Trời ơi Tạ tổng, ngài chảy máu rồi."
Tạ Thời Tân không để bụng mà sờ sờ vết máu sắp khô: "Không sao đâu."
Tiểu Bình như không nghe được lời của Tạ Thời Tân, bộ dạng như sắp khóc: "Tạ tổng ngài có đau không? Tôi gọi xe cứu thương cho ngài nhé?"
"Khoa trương," Tạ Thời Tân bất đắc dĩ: "Tôi hủy dung rồi sao?"
Có lẽ lỗ tai Tiểu Bình điếc luôn rồi: "Ngài đã bao giờ chịu đựng nỗi khổ thế này đâu."
Mặt Tạ Thời Tân chảy máu, lòng Tiểu Bình cũng đang nhỏ máu.
Tối nay, thành phố Q, lại có thêm một người đàn ông bị thương sao!
____________________
Lố vl :v Sếp sao lính vậy, sếp thì đi có ngày mà làm như cách biệt ba thu, lính thì thấy sếp chảy tí tiết mà tưởng sắp hủy dung luôn rồi.