CHƯƠNG
Editor: Lemon
Beta: Claret
Ngưng Nhi nhìn quần áo mình, đúng là rách rưới thật, nhưng nhà Bùi Cữu nhà chỉ có bốn bức tường, nói cho cùng thì có tiền mua quần áo cho nàng không nhỉ?
Ngưng Nhi lấy một hạt đậu vàng từ trên người ra: “Nhìn này, đây là vật tuỳ thân của ta, có thể đổi tiền mua quần áo đấy.”
Nàng cũng không biết một bộ quần áo bao nhiêu tiền nữa, nhưng hạt đậu vàng lớn bằng ngón cái chắc là cũng đủ mua một bộ quần áo đi.
Bùi Cữu nói: “Ngươi tự giữ lấy đi, ta mua cho ngươi.”
Ngưng Nhi cười hì hì nói: “Bùi đại ca, huynh tốt quá. Nhưng mà ta và huynh không thân cũng chẳng quen, trực tiếp tiêu tiền của huynh, ăn của huynh thì không hay lắm.”
Bùi Cữu lại chẳng thấy có chút “không hay lắm” nào trên mặt nàng cả.
Hắn thấy da mặt Ngưng nhi dày như tường thành.
Bùi Cữu cũng không để ý tới nàng.
Ngưng Nhi nói: “Chỗ này cách trấn nhỏ dưới chân núi bao xa? Xa quá có khi ta không đi nổi đâu, cần huynh cõng đấy.”
Bùi Cữu lạnh lùng nói: “Không đi nổi thì để ta kéo ngươi đi luôn.”
Ngưng Nhi cười nói: “Bùi đại ca, huynh thật thà như vậy, thảo nào không cưới được vợ. Nữ nhân chẳng ai thích người như huynh cả.”
Bùi Cữu: “……”
Quận chúa tiểu thư muốn gả cho hắn nhiều đếm không xuể, nữ nhân chẳng ai thích hắn như thế?
Có điều Bùi Cữu cũng biết, những nữ nhân đó hơn phân nửa là nhìn trúng địa vị và dung mạo của hắn.
Tính tình hắn lạnh lùng, bình thường không có nữ nhân nào dám tiếp cận hắn.
Bùi Cữu nói: “Ta cũng không cần các nàng thích.”
Ngưng Nhi nghiêng nghiêng đầu: “Không cần thật?”
“Không cần thật.”
Khóe môi Ngưng nhi cong lên: “Ta lại thích huynh thật thà như thế, huynh không cần ta càng thích?”
Đây là lần đầu tiên có nữ nhân dũng cảm như vậy, dám nói trước mặt hắn, nói thẳng tâm ý của mình ra.
Nhưng Bùi Cữu sẽ không tin mấy lời nói dối của Ngưng Nhi, nhìn bộ dáng thờ ơ của nàng, căn bản không giống nghiêm túc.
Bùi Cữu nói: “Đóng cửa lại, ta đưa ngươi xuống núi mua quần áo.”
Ngưng Nhi đóng cửa, nàng đi theo phía sau Bùi Cữu giống một cái đuôi nhỏ.
Thật ra thì chỉ cần Ngưng Nhi không mở miệng nói chuyện, thoạt nhìn vẫn rất ngoan ngoãn.
Đường núi khó đi, Ngưng Nhi đeo một đôi giày thêu tinh xảo, đế giày rất mềm, nàng đi chưa đến một dặm đường đã mỏi đến hai chân tê nhừ.
Ngưng Nhi nói: “Bùi đại ca, huynh đi chậm một chút, đôi giày này mềm quá, ta không đi nhanh được.”
Bùi Cữu đã đi rất chậm rồi.
Đi qua một con suối, Ngưng Nhi ngừng lại, nước suối không sâu, nàng cũng không nhìn thấy được bản thân bân giờ thế nào.
Nhưng Ngưng Nhi hơi khát, nàng vốc nước cúi đầu uống.
Bùi Cữu dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng.
Ngưng Nhi chu cái miệng nhỏ uống nước, tựa như thú nhỏ trên núi uống nước. Bùi Cữu bỗng nhiên nhớ tới đầu xuân năm ngoái, trên núi tuyết vừa tan, một con hồ ly trắng nhu tuyết ở bờ sông uống nước.
Ngưng Nhi cực kỳ giống hồ ly tinh.
Uống nước xong, Ngưng Nhi lau lau tay trên quần áo, Bùi Cữu nhìn động tác nàng nhất thời không còn gì để nói.
Tiếp theo, tay Ngưng Nhi chà trên tảng đá, trên tay dính chút bùn nàng lại đưa tay lên khuôn mặt trắng nõn, tay hơi bẩn, lại lăn một vòng trên đất, quần áo trắng hơi đen đi.
Bùi Cữu nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?”
Ngưng Nhi trên mặt dính bùn, thoạt nhìn có vài phần buồn cười, nàng nói: “Vì vẻ ngoài ta quá đẹp,ta sợ người khác thấy lại mơ ước vẻ đẹp của ta.”
Bùi Cữu nói: “Lại đây đi, có ta ở đây, không ai dám động tới ngươi.”
Ngưng Nhi nghiêng đầu nhìn hắn: “Thật sao?”
Bùi Cữu thấy tiểu nữ nhân này nhiều lời vô nghĩa thật.
Ngưng Nhi nói: “Bùi đại ca, ta đi mệt rồi, huynh cõng ta được không?”
Bùi Cữu lạnh mặt cự tuyệt: “Không được, không đi nổi cũng phải đi.”
Hắn còn chưa từng cõng nữ nhân đâu, còn lâu mới tuỳ tiện cõng người phụ nữ này nhé.
Ngưng Nhi đành phải chậm chạp đi theo sau Bùi Cữu.
Mãi đến chạng vạng nàng mới theo Bùi Cữu đến được trấn trên, trấn nhỏ cũng không có bán bao nhiêu thứ, Bùi Cữu mang nàng vào một tiệm quần áo: “Tự ngươi chọn.”
Tiểu nhị trong tiệm rất nhanh liền chạy ra nghênh đón: “Ai ui, đại ca, ngài mang nương tử tới mua quần áo sao.”
Tiểu nhị cũng không quen biết Bùi Cữu, nhưng nhìn Bùi Cữu dung mạo khí chất cảm thấy vị đại ca này chắc chắn mua được.
Chỉ là ——
Tiểu nương tử của vị đại ca này, tóc tai lộn xộn, khuôn mặt dơ dơ, cũng không biết đại ca mắt bị mù hay sao lại tìm một tiểu nương tử lôi thôi như vậy.
Ngưng Nhi đi vào, tiểu nhị nhìn tay Ngưng Nhi dơ bẩn, nhịn không được nói: “Tiểu nương tử, ánh mắt tướng công ngài nhất định rất tốt, để tướng công chọn cho ngài đi.”
Tiểu nhị đây là sợ Ngưng Nhi sờ dơ quần áo.
Ngưng Nhi nhìn một vòng, lại nhìn về phía Bùi Cữu: “Tướng công, chàng tới chọn quần áo cho ta đi, tay ta dơ không thể đụng vào quần áo được.”
Bùi Cữu lạnh lùng nhìn Ngưng Nhi một cái.
Tiểu nữ nhân này da mặt dày thật, tướng công là có thể tùy tiện gọi sao?
Ngưng Nhi nháy mắt với hắn: “Tướng công, chàng thấy cái nào đẹp hơn?”
Bùi Cữu tùy tiện chọn một bộ, hắn cũng không hiểu quần áo nữ nhân, không biết đẹp hay không đẹp, quay sang ướm thử trên người Ngưng nhi vài cái, thấy chiều dài được thì nói: “Ngươi thích cái này không?”
Ngưng Nhi cong môi cười nói: “Thích.”
Nàng cũng chưa mặc quần áo thế này bao giờ, cứ mới là thích.
Bùi Cữu nói: “Ngươi đi thử đi.”
Tiểu nhị vốn không muốn cho tiểu nương tử bẩn thỉu này thử, nhưng Bùi Cữu đứng trước mặt hắn, tiểu nhị không dám từ chối.
Khí thế của Bùi Cữu quá mạnh mẽ, cả người lạnh lẽo như hàn thiết, làm người khác không dám đến gần, tự đáy lòng sinh ra sợ hãi.
Ngưng Nhi vào trong mặc thử.
Quả nhiên dài ngắn phù hợp, lớn nhỏ thích hợp.
Nàng nói: “Đi đổi lại phiền lắm, ta không đổi nữa.”
Bùi Cữu nhìn nàng đổi một bộ váy vàng nhạt, mặc dù tóc tai bù xù, khuôn mặt dơ bẩn như tiểu khất cái, nhưng dễ nhìn hơn vừa nãy rất nhiều.
Hắn nói: “Quần áo kích cỡ như vậy, lấy thêm năm bộ.”
Tiểu cô nương cần một ít quần áo để thay giặt, Ngưng nhi vừa nhìn cũng biết rất lười, chắn chắn không giặt quần áo hàng ngày đâu, cứ mua thêm vài cái cũng được.
Tiểu nhị cười đến mặt sắp nở hoa rồi: “Được được! Đại ca ngài chờ.”
Ngưng Nhi nói: “Mua nhiều như vậy, đại ca, huynh cũng không cần vì ta mà táng gia bại sản chứ?”
Bùi Cữu liếc nàng một cái: “Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Chỉ một tiểu cô nương mà muốn đào hết của cải nhà hắn? Nằm mơ đi.
Bùi Cữu cầm quần áo đã đóng gói giúp nàng, lại đi một cửa hàng khác mua cho nàng mấy đôi giày, còn mua hai cây trâm.
Giày vừa chân, Ngưng Nhi đeo vào luôn.
Lúc mua trâm Ngưng Nhi thuận tay cầm một cây trâm bạc tinh tế, đầu trâm là một viên ngọc xanh mơn mởn, sờ lên cũng thoải mái.
Nàng chỉ sờ thôi, xong lại bỏ xuống.
Bùi Cữu sống trong núi lớn, chẳng phải người có tiền gì, nàng không thể ỷ vào Bùi Cữu thật thà mà liều mạng tiêu tiền của hắn.
Bùi Cữu nói: “Ngươi thích cây trâm này?”
Ngưng Nhi lắc lắc đầu: “Bình thường thôi, ta thích trâm mộc hơn, bà chủ, ta muốn một cây này.”
Ngưng Nhi cầm lấy một cây trâm gỗ.
Bà chủ nhìn Bùi Cữu ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, lại nhìn Ngưng Nhi, tiểu nương tử khuôn mặt dơ dơ, tuy nhiên ngũ quan rất đẹp, một đôi con ngươi câu hồn đoạt phách, vừa thấy chính đã khiến người khác yêu thương.
Bà chủ cười nói: “Tiểu nương tử, ngươi trẻ tuổi như vậy, mua trâm mộc không hợp đâu, xem cây trâm bạc đẹp như này chỉ cần năm lượng bạc thôi.”
Bùi Cữu nói: “Lấy cây trâm bạc này đi.”
Hắn cũng cảm thấy cây trâm mộc này quá già, không hợp với Ngưng Nhi.
Ngưng Nhi cười hì hì nói với bà chủ: “Ba lượng bạc.”
Bà chủ nói: “Ba lượng bạc? Không bán không bán! Ngươi xem, trên cây trâm này là phỉ thúy, sáng bóng lung linh, chỉ là phỉ thúy đã hết ba lượng!”
Ngưng Nhi buông cây trâm xuống: “Chúng ta không mua nữa, Bùi đại ca, bên cạnh cũng có cửa hàng trang sức, chúng ta sang bên cạnh đi.”
Bà chủ vốn dĩ thấy Bùi Cữu khí thế bất phàm, là người ra tay hào phóng, không nghĩ tiểu nương này lại còn biết cò kè mặc cả.
Bà chủ lập tức nói: “Thôi thôi, ba lượng bán cho ngươi, đây là lần đầu Tiên ta bán lỗ vốn đấy.”
Ngưng Nhi gom tóc lại, dùng cây trâm cố định, quay đầu lại nhìn Bùi Cữu: “Đẹp không?”
Bùi Cữu không nói lời nào.
Khuôn mặt nhỏ dơ dáy, có gì đẹp đâu.
Hai người đi ra ngoài, bên đường có bán bánh hoa quế, Ngưng Nhi ngửi thấy mùi thơm, thoáng cái sáng mắt lên: “Bùi đại ca, ta muốn ăn!”
Bùi Cữu nhìn hai tay nàng: “Tay ngươi dơ như vậy, sao còn không biết xấu hổ đòi ăn hả?”
Ngưng Nhi cười nói: “Vậy huynh đút ta nha.”
Bùi Cữu mua bánh hoa quế cho nàng, dùng giấy dầu bao lại: “Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.”
Ngưng Nhi nói: “Huynh không ăn sao?”
Bùi Cữu mới không thích mấy thứ ngọt ngấy này.
Hai người đi trên phố, Bùi Cữu lại mua một con lừa con, hắn không đồng ý cõng nữ nhân này về đâu.
Ngưng Nhi đúng thật là nữ nhân hư, lỡ hắn cõng Ngưng Nhi trên lưng, đi đến một nửa nàng có ý định câu dẫn, ôm hắn không bỏ thì làm sao giờ?
Tuy con lừa cũng không phải cao quá nhưng Ngưng Nhi lại giơ tay với Bùi Cữu: “Bùi đại ca, huynh ôm ta lên đi.”
Bùi Cữu lạnh mặt nói: “Tự leo lên, chừng nào leo lên được thì về.”
Ngưng Nhi đành phải tự mình leo lên lưng con lừa con.
Khi ấy sắc trời đã tối sầm, trên trời còn có ánh trăng sáng. Ngưng Nhi và Bùi Cữu đi dưới ánh trăng.
Bởi vì ánh trăng quá sáng, rọi bóng cây trên mặt đất, một khoảng đen kịt.
Lúc mua con lừa con, Bùi Cữu cũng mua cho Ngưng Nhi một bao hạt dẻ rang đường, Ngưng Nhi nhai hạt dẻ trong miệng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng: “Hôm nay là tháng , là quỷ tiết, Bùi đại ca, huynh nói chúng ta có thể ở trên đường gặp ma hay không?”
Bùi Cữu hừ lạnh một tiếng, không để ý đến nàng,
Gặp ma gì chứ, hắn thấy Ngưng Nhi mới là một con ma ấy.
Ngưng Nhi đi nửa ngày cũng mệt mỏi, ôm cổ con lừa con ngủ mất.
Đến lúc lên núi, Bùi Cữu đẩy đẩy Ngưng nhi: “Đã tới rồi, tỉnh tỉnh.”
Ngưng Nhi mắt cũng không mở: “Ta buồn ngủ quá, Bùi đại ca huynh ôm ta vào đi.”
Bùi Cữu đến: “Ngươi không xuống ta sẽ ném ngươi một mình ở đây, ta vào nhà.”
Cuối cùng Ngưng Nhi cũng mở mắt.
Bùi Cữu kỳ thật không rõ, nàng thân là một tiểu cô nương, tâm như thế nào liền lớn như vậy, may mắn gặp được hắn, đổi thành nam nhân khác, dựa vào tính cách của nàng chắc chắn bị người bóp chết.
Ngưng Nhi nhảy từ trên lưng con lừa con xuống: “Được rồi, đại ca, huynh còn chưa ăn gì, đi làm chút cơm ăn đi, ta không ăn, ta đi xuống hồ tắm rửa cái đã.”
Trên núi có một cái hồ, lúc xuống núi Ngưng Nhi đã thấy, nước rất trong, nàng muốn đi tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.