Chương
Editor: Lemon
Beta: Claret
Trước khi gặp Ngưng Nhi, Bùi Cữu chỉ thỉnh thoảng ở bên này một đêm, phần lớn thời thời gian hắn vẫn ở vương phủ, chỉ là mượn cớ tự mình ra cửa, say mê điền viên, không có tâm trạng hỏi đến chuyện khác.
Hình thái hậu vẫn luôn phái người theo dõi, sợ Bùi Cữu ở đất Sở làm chuyện gì, tuy rằng Hình thái hậu tin tưởng Bùi Cữu xem ở mặt mũi tiên hoàng sẽ không phản loạn nhưng chung quy vẫn có lòng nghi ngờ.
Giờ nhặt được tiểu phế vật này, nấu cơm cũng có thể đốt cháy nhà bếp, Bùi Cữu đành phải thường ở bên này, bằng không để Ngưng Nhi ở đây một mình, nàng khả năng sẽ bị đói chết hoặc là bị sói ăn mất.
Cũng không phải không suy xét mang Ngưng Nhi về vương phủ, chỉ là, Ngưng Nhi lai lịch không rõ, tính tình cổ quái, tạm thời không thể dễ tin.
Chờ Bùi Cữu rời phòng khỏi phòng, Ngưng Nhi cũng tỉnh.
Nàng day mi tâm, ngón tay nàng thon dài, tinh tế trắng nõn, non mềm như da thịt trẻ con.
Ngưng Nhi híp nửa con mắt, lông mi thật dài che đi đôi mắt sáng ngời, tóc xoã bừa trên vai.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt đất, phải mất một lúc nàng mới phản ứng lại.
Rốt cuộc trên người nàng còn có trọng thương, mỗi buổi sáng thức dậy, bả vai vô cùng đau đớn.
Phòng bếp bị nàng làm cháy hỏng một nửa, cho nên Bùi Cữu làm đại một ít đồ ăn cho Ngưng Nhi, sáng sớm đã đi đốn cây dựng lại nhà bếp.
Ngưng Nhi vốn định giúp Bùi Cữu, lại bị Bùi Cữu chê là ngốc.
Nàng sờ sờ mũi, cuối cùng cưỡi con lừa con đi dạo khắp nơi.
Xung quanh núi xanh chạy dài, phong cảnh tú lệ, ngọn núi Ngưng Nhi và Bùi Cữu ở cũng không tính quá cao, nàng cưỡi con lừa con đi xuống núi.
Lúc đi ngang qua hồ nước, Ngưng Nhi nhìn nhìn ảnh phản chiếu mình trong nước.
Nàng mặt mày tinh xảo tú lệ, tóc dùng cây trâm bạc tùy ý búi lên, áo váy vàng nhạt trên người tuy không tính là thủ công tinh xảo, nhưng người khác liếc mắt một cái chắc chắn sẽ chú ý đến gương mặt Ngưng Nhi đầu tiên.
Ngưng Nhi lần thứ hai sờ sờ mặt mình, nàng cảm thấy khả năng bị nhận ra không lớn, ngày ấy nàng cùng Bùi Cữu xuống núi, cảm thấy nơi đây dân phong thuần phác, trị an rất tốt, nghe nói Sở Vương coi trọng nơi đây, người thường không dám ở chỗ này lỗ mãng.
Nàng đi xuống núi, mua một khối bánh ngọt gặm ăn, bởi vì quá mức xinh đẹp, cho nên chẳng sợ ngồi ở trên con lừa tư thế không quá mỹ quan, động tác gặm bánh ngọt không tính là ưu nhã, vẫn là có người qua đường nhìn theo nàng.
Ngưng Nhi cười hì hì nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, lại nhìn nữa ta kêu tướng công nhà ta móc đôi mắt của ngươi."
Một người người qua đường cười nói: "Tiểu nương tử thật hung dữ, bị tướng công nhà ngươi chiều hư rồi?"
Một người qua đường khác hỏi: "Tiểu nương tử đã thành thân? Không biết vị tướng công nào may mắn cưới được ngươi?"
Ngưng Nhi chỉ tay về một hướng: "Thấy không? Trên ngọn núi kia, họ Bùi, là thợ săn, thân thủ rất tốt. Ta vốn là nha hoàn gia đình giàu có, tướng công mua ta về nhà làm thê tử."
Người qua đường nhìn theo ngón tay Ngưng Nhi chỉ.
Đất Sở phong cảnh xinh đẹp, nơi này dựa núi gần sông, trời xanh mây trắng, gần chỗ núi xanh càng đẹp như tranh vẽ, làm người cảm thấy như đang ở tiên cảnh.
Người qua đường cũng ở đây đã nhiều năm, biết được vùng Lộc Sơn sở dĩ được Sở Vương coi trọng là vì khai quốc hoàng đế xuống phía nam lúc về già, lúc đi ngang qua Sở Địa thấy phong cảnh tú mỹ, liền nói sau khi chết muốn mai táng ở chỗ này.
Hoàng đế từ xưa tới nay đều thích lăng mộ đẹp đẽ quý giá, khai quốc hoàng đế trời sinh tính tình đơn giản, không để bụng sau khi chết như thế nào, tang sự đều giản lược, tuy rằng mấy thế hệ hoàng đế tiếp theo đều không noi theo, dân gian lại chưa quên chuyện này.
Tuy rằng không biết khai quốc hoàng đế được an táng ở ngọn núi nào, nhưng chính là trong phạm vi mấy chục dặm này. Sở Vương thường xuyên dẫn người tới đây tế bái, nghe nói trên núi nơi nào đó sẽ có phần mộ, thủ hạ Sở Vương luôn canh giữ ở đó.
dặm = m (/ km)
Trên núi rất ít người ở, có mấy ngọn núi căn bản không cho người đi lên, có thể ở trên núi sợ ít nhiều cũng có quan hệ với Sở Vương. Còn nữa, Sở Vương họ Bùi, tướng công vị tiểu nương tử này cũng họ Bùi, tám phần tướng công là gia nô vương phủ, bị phái đến đây canh mộ.
Người trong Sở Vương phủ người bình thường làm sao dám chọc? Người qua đường nghĩ, trách không được tiểu nương tử này đanh đá như vậy.
Ngưng Nhi cười nói: "Hai vị đại ca, có biết ở đâu có hiệu cầm đồ không? Sắp tới sinh nhật tướng công sinh nhật ta rồi, ta muốn bán cây trâm trên đầu làm một bộ quần áo cho hắn."
Một người qua đường không biết hiệu cầm đồ ở nơi nào. Một người khác lập tức chỉ đường cho Ngưng Nhi: "Cưỡi lừa đi tới phía trước, đến cuối lại rẽ trái, chính là cửa hàng thứ ba."
Ngưng Nhi vào hiệu cầm đồ, tiểu nhị cửa hàng chưa thấy qua nữ tử xinh đẹp như vậy, nhất thời nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Ngưng Nhi cột con lừa con lại, bảo tiểu nhị ở bên ngoài trông lừa cho nàng, nàng đi vào tìm ông chủ.
Ông chủ còn đang ngủ gà ngủ gật, Ngưng Nhi cong ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa, ông ta mở mắt ra liền thấy một thiếu nữ mặc áo váy vàng nhạt đi đến.
Thiếu nữ tóc đen da trắng, mỹ đến không giống người thật, giọng nói cũng thanh thúy dễ nghe, thực xinh đẹp "Ông chủ, ta muốn bán đồ!"
Ông chủ hồi thần lại: "Không biết cô nương muốn bán cái gì?"
Tròng mắt Ngưng Nhi nhẹ nhàng chuyển động, bên môi treo ý cười: "Cây trâm trên đầu ta có thể được bao nhiêu tiền?"
Ông chủ nhìn cây trâm hai ngày trước Ngưng Nhi dùng ba lượng bạc mua về, nói: "Nhiều nhất nửa lượng bạc."
Ngưng Nhi nhẹ nhàng vuốt ve cây trâm trên đầu, trong lòng tính toán, nàng nói: "Sắp tới sinh nhật tướng công nhà ta, ta muốn mua miếng vải làm quần áo cho hắn, nửa lượng bạc mua không được vải tốt."
Ông chủ cười nói: "Thật sự không thể thêm nữa, cũng là nhìn tiểu nương tử xinh đẹp như này mới được nửa lượng bạc. Nếu là người bình thường nhiều nhất chỉ văn."
Những năm đầu thời Đạo Quang (Thanh Tuyên Tông), lượng bạc đổi được văn, đến năm Đạo Quang thứ nổ ra chiến tranh nha phiến, lượng bạc có thể đổi được - văn. Từ thời Hàm Phong (Thanh Văn Tông), gia bạc tăng mạnh, lượng bạc có thể đổi được - văn. Từ đó dưới trạng thái bình thường, lượng bạc có thể đổi được xấp xỉ - văn. Tùy theo thời kỳ hưng thịnh hoặc có chiến tranh mà giá lượng bạc có sự thay đổi. (Nguồn: Fb Thị phi tại kỷ - Hủy dự do nhân)
Ngưng Nhi để tay lên quầy: "Nương ta để lại cho ta mấy thứ trang sức, rất đáng giá, ông chủ muốn xem không?"
Lão bản gật gật đầu: "Tiểu nương tử lấy ra đi, ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi."
"Ngươi nếu dám gạt ta, ta để tướng công nhà ta thu thập ngươi." Ngưng Nhi từ trong tay áo lấy ra khăn tay được bọc thành một đoàn "Ta một giới nữ lưu, cái gì đều không rõ ràng lắm, ông chủ, ông có thể nói cho ta một chút hay không, cửa hàng các ngươi dựa vào nghề gì? Nếu ông mua của ta sẽ có người mua lại đồ cũ sao?"
"Đồ cũ cũng sẽ có người mua." Ông chủ cười ha hả nói, "Mấy ngày hôm trước có một ông chủ lớn từ nơi khác tới, chuyên mua lại những món hàng quý giá ở cửa hàng cầm đồ, vàng bạc ngọc thạch gì đó hắn lấy tất."
"Nếu là ông chủ lớn vậy thì mua lại đồ cũ làm gì? Tự dùng hay là mua về đầu cơ trục lợi? Kì cục thật đấy." Ngưng Nhi chớp chớp mắt, "Nếu là đầu cơ trục lợi, còn không bằng tự mình mở cửa hàng còn có lời hơn."
Ông chủ nói: "Kì cục thật mà, bọn họ mua lại mấy món hàng quý giá còn sẽ hỏi thăm khách hàng bán món đồ đó trông như thế nào, ta cảm thấy bọn họ có thể là muốn dựa vào đồ vật tới tìm người."
Ngưng Nhi cong cong môi.
Nàng mở khăn ra, dưới mấy lớp vải là mấy viên đá mắt mèo màu vàng lục.
Ngưng Nhi nói: "Ông chủ, ngươi nhìn xem ba viên đá này."
Ông chủ giơ tay muốn cầm xem, Ngưng Nhi nhanh chóng thu trở về: "Ai -- chỉ cho xem, không cho sờ."
Ông chủ có thể ngồi ở chỗ này, đương nhiên là người biết nhìn hàng, hắn còn chưa mở miệng, Ngưng Nhi đã nói: " lượng."
Ông chủ nói: "Không được, nhiều nhất chỉ lượng thôi."
Ngưng Nhi gói khăn lại, nàng vừa gói vừa nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là người biết hàng, thôi, lượng mà bán đi bảo bối nương để lại cho ta thì thật có lỗi với nương, vừa lúc năm ngoái ta sinh một nữ nhi bảo bối, đá quý này vẫn là giữ lại cho bảo bối làm của hồi môn."
Ông chủ vô cùng thích ba viên đá mắt mèo này, đá mắt mèo màu vàng lục là cực phẩm, dân gian cơ hồ không nhìn thấy, giá đá mắt mèo vàng lục cùng hồng ngọc bích không khác nhau mấy. lượng hắn vừa sang tay là có thể bán được lượng.
Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, ông chủ nói: "Tiểu nương tử, ngươi có thể đặt đá mắt mèo dưới ánh sáng cho ta nhìn xem không?"
Ngưng Nhi nói: "Được chứ, thêm một trăm lượng, lượng."
Ông chủ chán nản: "Ngươi tiểu nương tử này --"
Ngưng Nhi am hiểu nhất là suy đoán lòng người, nàng lười nhác liếc mắt nhìn ông chủ một cái: "Gần đây không phải có ông chủ lớn mua lại sao? Ông chủ, ngươi qua tay là có một mớ tiền lời, tội gì gạt ta?"
Ông chủ nói: "Ta gạt ngươi lúc nào? Tiểu nương tử, ngươi ra cửa hỏi xem cửa hàng nào có thể ra giá cao hơn chỗ ta."
Ngưng Nhi quay đầu muốn đi: "Vậy được, ta lại đi chỗ khác hỏi một chút --"
Ông chủ đúng là sợ Ngưng Nhi đi thật, rốt cuộc là cực phẩm mắt mèo, hắn nói: "Ai -- tiểu nương tử, thôi thôi, ngươi đừng đi đâu xa, bên ngoài trời rất nóng, chúng ta thương lượng lại."
Ngưng Nhi chớp chớp mắt: "Một ngàn lượng."
Ông thấy tiểu nương tử này mặt ngoài mềm yếu, trên thực tế vững tâm như thiết, đành phải thỏa hiệp: "Một ngàn lượng thì một ngàn lượng, ngươi đặt dưới ánh sáng cho ta nhìn xem."
Ngưng Nhi lại mở khăn ra, ánh sáng chiếu rọi, trên đá mắt mèo màu vàng lục xuất hiện vài tia sáng, đá mắt mèo di chuyển ánh sáng cũng di chuyển theo, ông chủ cơ hồ nhìn không rời mắt: "Tốt, một ngàn lượng."
Ngưng Nhi khẽ cười nói: "Tướng công ta ở trên núi gần đây, hắn võ nghệ cao cường, ông chủ, ngươi nếu dám làm cái gì hắn tất nhiên không tha cho ngươi. Một ngàn lượng bạc quá nặng, ta cầm không nổi, lại không muốn lấy ngân phiếu, ông chủ, ngươi đổi thành vàng thỏi cho ta, lại đưa ta chút bạc lẻ để ta đi mua đồ ăn."
Ông chủ cũng đã nhìn ra, tiểu nương tử trước mặt này sinh ra xinh đẹp như hoa, lại nhanh mồm dẻo miệng, há mồm ngậm miệng tuyệt đối không để mình ăn thiệt, không giống như là gia đình bình dân ra tới. Có thể cưới đến được tiểu nương tử này hơn phân nửa cùng vương phủ thoát không được can hệ, rốt cuộc vùng này người vương phủ nhiều nhất, trên đất phong của Sở Vương, bá tánh sinh hoạt giàu có đông đúc, không dám tùy ý lừa gạt người.
Hắn lấy ra vàng thỏi, lại đưa năm lượng bạc vụn.
Ngưng Nhi ước lượng phân lượng một thỏi vàng trong đó, ướt lượng thử, bạc đổi thành vàng, tới tay ước chừng hơn lượng vàng.
Cầm theo cũng quá nặng.
Dùng ba viên đá quý nho nhỏ đổi nhiều vàng như vậy, Ngưng Nhi từ trước thật không ý thức được chính mình tiêu tiền như nước, nàng lúc ấy chỉ biết oán giận bản thân là người bất hạnh nhất thiên hạ, hiện giờ ngẫm lại, người bất hạnh nhất thiên hạ có lẽ ở trong một góc xin cơm, trải qua cuộc sống ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Ngưng Nhi mua ba cái bánh, tự mình ăn một cái, đút con lừa con ăn một cái, một cái bao trong giấy dầu mang về cho Bùi Cữu. Lòng hiếu kì của Ngưng Nhi nặng, thấy thứ gì cũng tò mò, năm lượng bạc vụn trong tay mua đại vài thứ, cuối cùng còn hai lượng.
Ngưng Nhi vội vàng cưỡi con lừa con lên núi, con lừa con ăn bánh Ngưng Nhi thưởng cho, cũng không dám kháng cự, đưa Ngưng Nhi lên núi rất nhanh.
Đã chập tối, Ngưng Nhi nhìn từ xa lại, phòng bếp đã sửa xong, nàng nhảy từ trên lưng con lừa con xuống, cầm đồ hôm nay mua thuận miệng nói với con lừa con: "Đi ăn cỏ đi."