Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly Tinh

chương 79: lấy hồ ly tinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Được rồi! Được rồi! Ngươi đừng di chuyển! Chờ trên người ngươi khô, ta liền thả ngươi ra ngoài! Ngoan nào! Ngoan nào!"

Phù! Cuối cùng Trần Đại Dũng cũng thở phào nhẹ nhõm! Đợi sau khi lông của con chó đã khô, Trần Đại Dũng hài lòng gật đầu, "Được rồi! Ta sẽ cho ngươi ra ngoài! Ngươi ngoan ngoãn đi một vòng trong Trần phủ! Nếu biểu hiện tốt, ta sẽ cho ngươi ăn thịt!”

Trần Đại Dũng cởi trói bốn chân của con chó ra, cuối cùng cũng lột miếng vải buộc mõm của con chó ra, "Gâu gâu!"

"Ai da!" Trần Đại Dũng nhìn chỗ ngón tay bị cắn, lại nhìn con chó kia thấp giọng gào thét, lộ ra răng nhọn, tóc gáy dựng hết trên lưng, hiển nhiên lúc nãy còn cắn chưa đủ.

Trần Đại Dũng tốt bụng diễn giải cho con chó : "Ngươi đừng tức giận , ta sẽ không làm hại ngươi! Đợi lát nữa ngươi chạy một vòng trong phủ rồi ta sẽ cho ngươi về nhà, còn thưởng thịt cho ngươi ăn!"

"Gâu gâu. . . . . . Grừ. . . . . ." Xem ra chó con không muốn thương lượng cùng hắn.

Trần Đại Dũng xúc động thở dài, "Chó con quả nhiên trung thành với người, trước kia nhà ta cũng từng nuôi một con giống ngươi, trừ người trong nhà, dù cho ai muốn dắt cũng không đi . . . . . . A!" Trần Đại Dũng nhanh chóng lui về phía sau, tránh khỏi chó con đang bổ nhào về phía trước.

Chó con không ngừng cố gắng, gầm nhẹ một tiếng: "Gâu gâu . . . . ." Còn muốn trả thù hắn, trả lông vàng lại cho ta!

Bỗng nhiên đúng lúc này, chó con nức nở một tiếng, hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, thân hình lại lui về phía sau.

"Bộ dạng nó khó coi chết đi được, điểm nào giống nguyên thân của ta chứ!"

Trần Đại Dũng xoay người lại, "Thư cô nương!" Lập tức trừng mắt, nói: "Ngươi cũng thật quá đáng, sao có thể trêu đùa người khác như vậy ! Lại cởi. . . . . ." Mặt đỏ lên, nam tử cũng ngượng ngùng không thể nói tiếp, nữ tử như nàng lại làm ra chuyện đó! Không đúng! Nàng là hồ ly tinh, cho nên mới làm được, "Còn không phải vì muốn giúp ngươi!"

Thư Nhan xem thường, cười nhạo nói : "Dùng cách này đúng đấy!"

"Biện pháp này có gì không tốt chứ!" Trần Đại Dũng hùng hồn nói, xoay người lại, a, không còn chó con! Lại ngẩng đầu, cửa sổ bị phá! Chó con chạy trốn!

"Để ta xem tay của ngươi!" Thư Nhan nhìn ngón tay còn đang chảy máu của hắn đột nhiên nói.

"Ta. . . . . . Này ! Ngươi làm gì. . . . . ." Mặt Trần Đại Dũng thật thà lại trở nên đỏ bừng một mảnh, Thư Nhan nắm tay có vết thương bị chó cắn, cúi đầu, liếm hai lần lên vết thương của hắn.

Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy một hồi ngứa tê dại, trong nháy mắt miệng vết thương khép lại.

Tuy biết rõ hồ yêu có loại năng lực này, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn kinh ngạc không thôi, nhìn tay mình hoàn toàn không còn vết thương, Trần Đại Dũng cười hì hì nói : "Thật sự là thần kỳ! Ngươi liếm một cái liền không còn chuyện gì, ta nhớ trước kia vết thương bị côn đánh trên mông ta cũng do ngươi. . . . . ." Bỗng dưng dừng lại, dường như nhớ tới điều gì, thoáng chốc mặt đỏ bừng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio