Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
TIỆC TÁO CỦA CÔNG CHÚA, ĐÔI SONG SINH BIẾN THÀNH ĐẠO CỤ
Nhận ra chỉ còn mình và Hạ Lẫm là hai người duy nhất trong đại sảnh màu vàng kim, Vương Vân Chi không còn giữ được tỉnh táo nữa.
Cậu bắt lấy Hạ Lẫm: "Hạ Lẫm cậu có sao không?"
"Tôi cũng có ngất đi một lúc..." Hạ Lẫm trái lại vô tâm vô phế, không biết sợ hãi, vui vẻ làm nũng, mượn chuyện giả vờ bất tỉnh dùng sức dựa lên vai Vương Vân Chi.
Điều này ngược lại khiến Vương Vân Chi sinh ra một chút cảm giác an toàn, không sai, Hạ Lẫm hiện tại chính là thật, không thể là giả được.
Không mang theo sói con, khiến trong lòng cậu cảm thấy thiếu mất gì đó, trong lòng trống rỗng, thế nhưng Hạ Lẫm làm nũng, giống như sói con thường hay làm càn, điều này khiến Vương Vân Chi không khỏi hoài nghi, nếu như lần này có mang theo sói con, cả hai đều làm nũng không biết mình có chịu được hay không.
Đương nhiên, việc cấp bách hiện tại chính là tìm những người khác.
"Sao lại có thể như vậy, tôi nhớ bọn họ ở phía sau chúng ta kia mà...." Vương Vân Chi suy nghĩ một chút: "Lẽ nào chúng ta đi nhanh quá?"
Không gian bên trong kết giới này rất kỳ quái, vào lúc đi xung quanh, mỗi bước tựa như đi vào một không gian khác,, e rằng.... đi quá nhanh, sẽ bỏ lại những người khác.
"Chắc vậy á!" Hạ Lẫm vẫn còn có thể cọ cọ trên người Vương Vân Chi, hoàn toàn là dáng vẻ không hề nôn nóng.
"Vì sao cậu lại biết trước là sẽ đi lạc?" Vương Vân Chi day day huyệt thái dương: "Hạ Lẫm, cậu không phải là đã từng đến đây rồi đấy chứ?"
"Không, trước giờ tôi chưa đến đây bao giờ." Hạ Lẫm nghiêm túc nói.
"...." Vậy sao cậu lại biết phải nắm chặt lấy tôi không buông...
"Nếu lão sư muốn biết, tôi đương nhiên phải nói thật rồi ~" Hạ Lẫm cười cười nói: "Bởi vì thật lâu trước đó, tôi có mơ qua, mơ thấy bởi vì tôi không nắm chặt tay anh, khiến chúng ta tách nhau ra, giấc mộng này đến giờ vẫn khiến tôi còn sợ hãi, thế nên, ở nơi nguy hiểm, tôi sẽ không buông lão sư ra đâu."
"À." Vương Vân Chi ngẩn người, cậu bị giọng điệu nghiêm túc của y làm rung động rồi, bắt đầu nghĩ lại có phải trước đây mình đã hiểu nhầm Hạ Lẫm rồi không, luôn cho rằng do y muốn đùa giỡn mình nên mới luôn đứng gần như thế, không nghĩ tới... sâu trong nội tâm Hạ Lẫm thật ra lại có một mặt vô cùng cô độc như vậy.
Nhưng mà, vẫn có chút không đúng, mình và Hạ Lẫm mới gặp nhau trước đó không lâu, sao lại trở thành người trong mộng khiến y sợ hãi vì không nắm lấy được?
Mà thôi, không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, phải tin tưởng Hạ Lẫm!
"Đi tìm câu đố nào, có hai chúng ta là đủ rồi, những người khác có hay không cũng không vấn đề." Hạ Lẫm dường như rất vui khi có thể thoát khỏi những người khác: "Đừng để ý đến bọn họ."
"Những người khác không có ở đây, trò chơi chưa chắc có thể bắt đầu." Vương Vân Chi bị bộ dáng ngây thơ của y chọc cười, nói thêm: "Hơn nữa, tôi đoán, những người khác cũng cách chúng ta không xa."
Cậu ôm tâm lý may mắn, quay đầu lại cất giọng kêu: "Chư vị vẫn còn ở đó chứ? Nhanh đuổi kịp đi."
.....
Không có phản ứng.
Lại một lát sau, mới nghe được tiếng động của những người khác.
" Ây da da da! Chúng ta đến rồi!" Giọng nói của Từ Siêu không biết ở nơi nào truyền đến, chỉ nghe phịch một tiếng, Từ Siêu không biết ở nào đi ra, trong tay còn lôi kéo Dương Vũ Tinh, Dương Vũ Tinh vẻ mặt không nhịn được muốn hất ra.
Ngay sau đó, những người khác cũng nhao nhao xuất hiện.
"Tôi chỉ đi chậm có một chút, ngẩng đầu liền không nhìn thấy cả hai người. Làm tôi sợ muốn chết." Lý Tử Thuần lòng vẫn còn chút sợ hãi vỗ vỗ ngực.
"Đúng vậy, tôi phát hiện, chúng ta phải đi cùng một tốc độ mới được, nếu không... sẽ lạc nhau." Cao Hâm nói: "Thật là tà môn, đây là cái kết giới kỳ lạ gì?"
Đã từng bị tách rời, các người chơi trở nên cẩn thận hơn, còn hai vòng nữa, tất cả mọi người đều nhất trí hành động, không thì sẽ lại đi lạc.
Xong ba vòng, mọi người đồng thời dừng bước.
Vương Vân Chi bị choáng khá nặng, không thể không tựa lên vai Hạ Lẫm nghỉ ngơi mấy giây, đến lúc mở mắt ra lần nữa, ánh mắt mọi người đều nhìn vào phía dưới cây táo.
Nơi đó có một thiếu nữ, cô mặc đầm lụa mỏng mà Lâm Tuyết Nhi sắm vai Bạch Tuyết trước đó, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng khi cô gái quay người lại, các người chơi lại cảm nhận được cảm giác sợ hãi quen thuộc -- cô là một bóng đen, toàn thân đen kịt, khuôn mặt không có ngũ quan hoàn chỉnh, chỉ có một cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào, đỏ hồng như quả anh đào, trông như công chúa Bạch Tuyết được miêu tả trong truyện cổ tích.
"Ôi, công chúa Bạch Tuyết cuối cùng cũng xuất hiện rồi." Cao Hâm không hoảng hốt tí nào, thậm chí còn trêu chọc: "Lâm Tuyết Nhi, không phải chú cố ý đả kích cháu, nhưng mà công chúa Bạch Tuyết này dễ nhìn hơn cháu nhiều,... ít ra... Không có cái mặt nạ kinh khủng kia."
"Cái gì." Lâm Tuyết Nhi không phục, gằng giọng với Cao Hâm: "Một cái bóng đen như vậy, cũng được gọi là công chúa Bạch Tuyết sao? Công chúa Than Đen nghe còn có lý."
"Đừng làm rộn..." Vương Vân Chi cảm thấy hai người một lớn một nhỏ không khỏi kiêu ngạo lớn mật rồi, đối đầu kẻ địch mạnh, lại còn có thời gian rãnh rỗi chế giễu nói đùa.
Không nghĩ tới, tên to gan hơn lại đứng bên cạnh cậu.
"Cô là công chúa Bạch Tuyết sao?" Hạ Lẫm cười hì hì hỏi bóng đen kia.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha..." Bạch Tuyết phát ra tiếng cười hoàn toàn khác biệt so với những bóng đen khác, tiếng cười của những cái bóng kia hầu hết đều là hi hi hi hơi đáng sợ và quỷ dị, nhưng tiếng cười của công chúa Bạch Tuyết lại vừa vặn vẹo lại vừa bi thương, sau đó là tiếng nói kéo dài nghe vừa ai thán vừa oán độc: "Đúng, tôi chính là công chúa Bạch Tuyết đây..."
"Vậy thì tốt." Hạ Lẫm gật đầu, đột nhiên buông Vương Vân Chi ra, xông tới.
Động tác của y nhanh nhẹn mềm mại, đầu tiên là nhảy lên, hái một quả táo độc trên cây, sau đó một tay chặn lấy Bạch Tuyết, thử nhét trực tiếp quả táo vào miệng của cô.
Con người và bóng đen không thể gây tác động đến nhau, người không chạm được bóng đen, bóng đen cũng chỉ có thể xuyên qua con người, thế nhưng miệng của bóng đen lại là thực thể, có thể nhét thức ăn vào, lần trước Hạ Lẫm đã thử qua chuyện không khác mấy lúc này - nâng ly rót rượu vào trong miệng mẹ của Khăn Đỏ.
Nhưng công chúa Bạch Tuyết chỉ tiếp tục cười ha ha vài tiếng, ung dung tránh thoát công kích của Hạ Lẫm, như một luồng khói đen bình thường phiêu phiêu bay sang nơi khác.
"Đổi diễn viên rồi? Không hổ là Bạch Tuyết có thể tạo ra kết giới, so với bóng đen trước kia khó đối phó hơn nhiều..." Hạ Lẫm nhíu nhíu mày, đứng tại chỗ, đem quả táo trong tay tung lên tung xuống.
"Hạ Lẫm cẩn thận!" Vương Vân Chi thốt ra.
Hạ Lẫm lựa chọn phương thức đơn giản thô bạo như vậy, sẽ phải gánh chịu hậu quả khi làm liều, Vương Vân Chi có thể thấy, Bạch Tuyết vừa mới chạy trốn lại bay vòng trở lại, vòng qua phía sau Hạ Lẫm, mở cái miệng anh đào ra --
Vốn là khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, một khi mở ra, lại biến thành khuôn miệng to bằng nửa gương mặt như cái chậu máu! Bên trong chứa đầy những cái răng nanh bén nhọn()!
() Như thế này:)))
Hạ Lẫm nghe thấy tiếng nhắc nhở của Vương Vân Chi thì lập tức lách người tránh né -- Hàm răng của Bạch Tuyết cắn trúng ống tay áo của y, chỉ nghe roẹt một tiếng, một mảnh vải bị xé xuống.
Công chúa Bạch Tuyết nhổ miếng vải trong mồm ra, dùng khuôn mặt đen ngòm không có ngũ quan quan sát Hạ Lẫm, trong giọng nói mang theo sự tức giận: "Ha ha... Một kẻ xinh đẹp như vậy, hết lần này đến lần khác đều chỉ là những người điên!"
Hạ Lẫm không thể không đánh trả, ném quả táo độc trong tay về phía Bạch Tuyết, chính mình lui về sau vài bước, chuẩn bị ứng phó đợt tấn công kế tiếp của cô.
"Xin lỗi Bạch Tuyết, cậu ấy.. cậu ấy chỉ là..." Vương Vân Chi tiến lên vài bước, chen giữa Bạch Tuyết và Hạ Lẫm, nhưng chính cậu cũng không biết nên làm gì để giải vây cho Hạ Lẫm, không thể làm gì khác hơn là nói: "Bạch Tuyết, không phải cô rất muốn trò chơi sớm bắt đầu sao!?"
Cậu lo rằng Bạch Tuyết sẽ cùng đánh nhau không ngừng với Hạ Lẫm, thế nên chủ động yêu cầu bắt đầu trò chơi.
"Ừ nhỉ?" Công chúa Bạch Tuyết bay lượn trên không trung, ngạo mạn nhìn xuống các người chơi, tuy là không thể nhìn thấy ngũ quan của cô, nhưng lại có thể nhìn thấy nụ cười trào phúng của cô: " Ha ha ha ha ha... Thật là tốt quá, chỉ cần bắt đầu trò chơi là ta có thể từng bước giết chết bọn ngươi rồi."
"Nếu như chúng tôi không muốn chơi thì sao?" Từ Siêu kiên trì hỏi.
"Không chơi nghĩa là tự động bỏ quyền, tương đương với chưa đánh mà thua, vậy thì các ngươi chết." Bạch Tuyết vươn tay, chỉ điểm từng người chơi.
"Trò chơi đương nhiên là phải chơi." Vương Vân Chi nói, cậu dù không kỳ vọng nhiều, nhưng chỉ cần có một chút cơ hội thì đương nhiên phải nắm chặt: "Mau nói cho chúng tôi quy tắc của trò chơi đi!"
"Trước khi giới thiệu quy tắc, ta phải tìm ra đạo cụ của trò chơi trước đã!" Trong giọng nói của Bạch Tuyết dần dần mang theo vẻ căm hận: "Ta phải tìm được một quả tác độc thật tốt, nửa trắng nửa đỏ, như trong truyện cổ tích các ngươi đã từng nghe, giống như trái táo mà mẹ kế đã dùng để hạ độc ta..."
"Ở trên cái cây đó, tất cả đều là quả táo độc mà cô cần." Vương Vân Chi nói ra sự thật.
" KHÔNG, KHÔNG PHẢI KHÔNG PHẢI KHÔNG PHẢI.." Công chúa Bạch Tuyết lắc đầu liên tục: "Ha ha, nam nhân ngu xuẩn, ngươi thì biết cái gì.. Những quả táo độc đó quá bình thường, không đủ tư cách để làm đạo cụ cho trò chơi của ta..."
"Vậy cô cuối cùng muốn một quả táo độc như thế nào?" Lâm Đồng Nhi lớn mật hỏi.
"Ối chà, thì ra nơi này cũng có hai đứa trẻ..." Bạch Tuyết mới vừa phát hiện Lâm Đồng Nhi và Lâm Tuyết Nhi giống nhau, cô lập tức phi xuống, dùng khuôn mặt đen ngòm kề gần mặt của Lâm Đồng Nhi, quan sát từng chút một: "Thật là một bé gái xinh đẹp, nếu như cha thấy các ngươi, nhất định sẽ rất thích, ha ha ha ha ha..."
Lâm Tuyết Nhi phát hiện mình bị liên lụy, lập tức tức giận liếc Lâm Đồng Nhi.
"Ta ghét nhất là những bé gái xinh đẹp." Bạch Tuyết bay trở lại không trung, giơ hai tay lên, làm một động tác: "Nếu như vậy, ta liền biến hai người thành đạo cụ thôi!"
"Không được, bọn chúng là người chơi!" Vương Vân Chi lớn tiếng hô.
"Vậy thì chỉ cần đặt cược vào lần thắng bại này của các ngươi là được rồi." Bạch Tuyết chỉ Vương Vân Chi: "Ngươi thắng bọn chúng thắng, ngươi thua bọn chúng thua."
"Nhưng biến chúng thành đạo cụ chẳng khác nào giết chết bọn chúng, trò chơi còn chưa bắt đầu đã giết mất người chơi, trò này không thể chơi được nữa." Vương Vân Chi nói.
"Không không, ta còn chưa đến mức làm trái quy tắc như vậy." Bạch Tuyết cười nói: "Sau khi biến thành đạo cụ, bọn chúng có thể sẽ bị chịu một chút thương tổn, đạo cụ có khả năng bị tổn hại, bị ăn sạch.. Thế nhưng trò chơi kết thúc, bọn chúng sẽ khôi phục nguyên bản thành dạng người bình thường, đồng thời không có chút tổn hao nào. Thế nào? Ta nhân từ lắm rồi đấy."
Vừa dứt, cô liền bay lên.
"A! Cứu với!" Thân thể Lâm Đồng Nhi bị một cổ lực lượng mạnh mẽ nhấc lên trên không trung, nó kinh hoảng vùng vẫy trong không trung, nhưng lại không có cách nào tránh thoát, hơn nữa thân thể của nó ngày càng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn nhỏ như một bàn tay. Lâm Tuyết Nhi cũng thế.
Tiếng thét chói tai của đôi song sinh cũng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn tiếng lít nhít nhỏ nhỏ như tiếng chuột kêu.
Công chúa Bạch Tuyết làm một động tác hai tay hợp lại, xoa nhẹ.
Lâm Đồng Nhi và Lâm Tuyết nhi lơ lửng tại không trung, bị một sức mạnh làm cho sáp nhập với nhau, biến mỗi người bọn chúng trở thành nửa quả táo -- Lâm Đồng Nhi biến thành nửa đỏ, Lâm Tuyết Nhi biến thành nửa trắng, hai nửa quả táo hợp lại với nhau, trở thành một quả táo lớn, lớn hơn so với những quả tác độc trên cậy, thoạt nhìn trông vô cùng xinh đẹp.
"Ừm, đây chính là đạo cụ hoàn mỹ như ta mong muốn, quả táo độc xinh đẹp nhất." Bạch Tuyết ôm quả táo trong tay, yêu thích vuốt ve không buông.
Một tay cô nâng quả táo lên, tay kia để phía trên quả táo xoay xoay, làm cho quả táo chuyển động quay tròn không ngừng, đỏ trắng hai mặt luân phiên xuất hiện.
"Được rồi, vậy là ổn rồi, quả táo độc xoay tròn, ha ha ha ha ha..."
Bạch Tuyết vui vẻ ôm quả táo đang xoay tròn, từ trên không trung chậm rãi hạ xuống: "Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu trò chơi."
Những người chơi khác trợn mắt há mồm nhìn đôi song sinh biến thành quả táo độc, không biết nên nói gì.
"Quy tắc là gì?" Vương Vân Chi gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, hỏi.
"Ai nha, ta lười nói quá, chính mắt các ngươi tự xem đi." Từ trong tay áo Bạch Tuyết ném ra một tấm da dê cho các người chơi, bản thân thì vẫn say sưa ôm quả táo đang xoay tròn.
Mọi người khôn thể không lấy lại tinh thần trong sự sợ hãi, mở tấm da dê, kỹ lưỡng đọc quy tắc.
Xin chào các người chơi, trò chơi có tên là [ tiệc táo của công chúa ], quy tắc của trò chơi này rất đơn giản, chính là kết hợp của "Kích trống truyền hoa" và "Vòng quay Roullete".
Tất cả các người chơi (trừ người bị biến thành đạo cụ) cộng thêm công chúa Bạch Tuyết, tạo thành một vòng tròn lớn, cùng truyền đạo cụ "quả táo xoay tròn" theo chiều kim đồng hồ, lấy tiếng chim hót trên cây táo làm chuẩn, lúc chim nhỏ duy trì tiếng hót, không được ngừng động tác truyền, nhưng lúc tiếng chim dừng, người chơi cầm quả táo trong tay phải cắn quả táo một cái.
Vì quả táo là quả táo xoay trong, tương tự như Vòng quay Roullete trong đánh bạc, miệng người chơi vừa hạ xuống, không thể biết được mình sẽ cắn nửa đỏ hay nửa trắng.
Nếu như cắn trúng nửa đỏ, người chơi sẽ tử vong, nếu như cắn trúng nửa trắng, người chơi may mắn còn sống sóng, trò chơi sẽ được tiếp tục.
Công chúa Bạch Tuyết là một phe, bảy vị người chơi là một phe, khi toàn bộ thành viên của một phe chết hết, thắng bại sẽ được quyết định.
Các vị người chơi, sau khi mọi người đọc xong quy tắc, có phải đã nhao nhao rất muốn thử rồi chứ? Bây giờ, lập tức đến chơi nào!!
...
Sau khi đọc xong quy tắc, Vương Vân Chi cảm thấy sau lưng rét rung từng trận.
Quy tắc rất đơn giản, không có chỗ nào không hiểu rõ, mọi người từ lúc còn bé đều đã chơi kích trống truyền hoa, cũng đều đã xem qua thể loại như vòng quay Roullete trên truyền hình.
Thế nhưng.
Trò chơi này, từ đầu đến cuối đều là xác suất đánh cược, không liên quan đến việc có thông minh cỡ nào, dù là thông minh tuyệt đỉnh top mười toàn năng đi chăng nữa, một khi bắt đầu trò chơi, cũng sẽ biến thành quân cờ xác suất, thân bất do kỷ.
Cậu rốt cuộc có thể làm những gì? Hay là.... Cái gì cũng không làm được...
Hơn nữa, một khi bắt đầu cược vận khí, đổ xác suất, chính cậu chắc chắn phải chết.
"Thế nào, đọc xong quy tắc chưa?" Phía sau một trận gió thổi qua, Bạch Tuyết cư nhiên lại đem mặt để cạnh cậu, phát ra tiếng cười âm u: "Chúng ta bắt đầu trò chơi thôi nào!"