BỜ BIỂN ĐẦY NẮNG
Vừa bước vào khối lập phương kế tiếp, mùi nước biển liền đập vào mặt.
Vương Vân Chi ngây người, hoài nghi mình có phải lại quay về kết giới [ Người đẹp ngủ say và mỹ nhân ngư chìm dưới đáy biển ] rồi hay không.
"Không sao chứ." Hạ Lẫm nắm chặt lấy tay cậu.
"Không sao, bỗng dưng cảm thấy có chút quen thuộc." Vương Vân Chi không mở mắt, chỉ hít một hơi thật sâu.
Hoàn toàn khác nhau, bãi biển kia có hơi cô tịch, bao la và hùng vĩ, cạnh biển chỉ có bãi cát và bãi đá, không có bất kì sinh vật gì, dưới đáy biển ngoài những pho tượng thì cũng chẳng còn gì, nơi đó cứ như một cấm địa, ngay cả gió thổi trên mặt nước cũng lạnh như băng. Nhưng lúc này, gió biển ở đây rất ấm áp, tràn đầy mùi muối và mùi cháy của mặt trời, thậm chí còn có một chút mùi tảo....
"Oa!" Lâm Tuyết Nhi hô lên một tiếng, hoạt bát chạy ra ngoài.
Lão sư, sao còn chưa mở mắt?" Hạ Lẫm cười híp mắt hỏi: "Là do quyến luyến khu vui chơi kia, hay là vì sợ cái thế giới mới này vậy....."
Mặc dù đã nhắm mắt lại nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh mặt trời nóng bỏng chói lóa chiếu trên mí mắt tạo thành một mảnh đỏ rực, khắp nơi đều là sự ấm áp.
"Không..." Vương Vân Chi bất đắc dĩ giơ tay lên che mắt, lúc này mới chậm rãi mở ra: "Chỉ là vì... sáng quá."
Trước mắt cậu là một bãi cát, nói chính xác hơn, là một bãi biển.
Thế giới này thoạt nhìn cũng là một khối vuông rộng khoảng một kilomet, địa hình bằng phẳng, một nửa là cát, một nửa là biển, sát biên giới biển lại bị bức tường cao quỷ dị cắt đoạn, thoạt nhìn kỳ lạ như trong tiểu thuyết giả tưởng.
Trên bãi cát xếp đầy dù che, ghế nằm màu sắc tươi đẹp.... Ở một nơi cách bãi biển khá xa còn có một dãy nhà nghỉ, bên trên viết bốn chữ to: Trung tâm Du khách.
Đột nhiên đi đến một nơi khá giống thế giới thực, Vương Vân Chi cảm thấy có chút không quen. Điểm khác biệt duy nhất chính là nơi đây hoang vắng, căn bản không có người, không giống với thực tế ồn ào náo nhiệt.
"Gâu gâu gâu~" Sói con theo sau Lâm Tuyết Nhi, nhanh như chớp phóng về phía biển rộng. Nó ở chính thế giới của mình cũng đã nhìn qua biển, nhưng khi đó nước biển lạnh như băng, hoàn toàn khác so với bãi biển ấm áp này, sói con như chớp liền vùi mình vào bọt sóng trắng xóa, chơi đùa cực kỳ vui vẻ.
Sói con thích ứng rất nhanh, chỉ cần một giây là đã tiến vào trạng thái đi nghỉ dưỡng, ngược lại Vương Vân Chi vẫn luôn cảm thấy không yên, rất sợ chuyện đột nhiên nhảy ra một con quái vật từ đâu đó.
Cách đó không xa vang lên thông báo.
Người chơi Vương Vân Chi, Hạ Lẫm, Lâm Tuyết Nhi, Dương Tư Diễm, Thôi Hiên, Ngô Hiểu, Nam Manh Manh, Bạch Giai. Hoan nghênh đi đến Bãi Biển, hoan nghênh đi đến Bãi Biển!"
Năm cái tên mới này, có chút quen thuộc.
"Đều là minh tinh à?" Vương Vân Chi hỏi.
"Đúng, nhưng không được nổi cho lắm." Hạ Lẫm ngẫm lại, phát hiện mình đối với những người kia không có ấn tượng gì sâu đậm.
"Hình như..... Trước đây mẹ có nói qua, muốn họ diễn một tiết mục." Lâm Tuyết Nhi sau khi thông báo, vội vàng chạy về, nói như thật: "Năm người bọn họ cùng tốt nghiệp một trường diễn xuất, tuy sau khi tốt nghiệp quan hệ không được gọi là quá tốt nhưng người trong giới đều biết bọn họ là bạn học của nhau."
"Bạn học...." Hạ Lẫm nhíu mày, hiển nhiên là cảm thấy mối liên hệ bên trong những "đồng đội mới" này thật là chặt chẽ, đối với phe mình mà nói thì không phải chuyện tốt.
Tiếng bước chân xa xa truyền đến, Vương Vân Chi nhìn sang thì thấy những đồng đội mới bước ra từ phòng ở phía sau, trong tay bọn họ không có bất kỳ vũ khí nào, quần áo trên người rất đơn giản, cũng không có bộ dạng đã trải qua hung hiểm, nhìn vào cảm thấy không hề có sức uy hiếp.
"Ây, chào mọi người!" Còn chưa đến gần, một cô gái trẻ tuổi trong hàng ngũ xa xa bên kia đã giơ tay lên chào: "Bọn em không có ý xấu, thế nào, có muốn đến đây nói chuyện chút không?"
Sau khi đến gần, dáng dấp của cô gái trở nên rõ ràng hơn, dung mạo rất đẹp, cô có đôi mắt rất to, thoạt nhìn là người cởi mở hướng ngoại, tuổi khoảng chừng hai mươi lăm, đồng đội của cô cũng ở độ tuổi này, ba nam hai nữ.
"Em tên Dương Tư Diễm." Cô gái dẫn đầu đưa tay về phía Hạ Lẫm, còn hoạt bát nháy mắt một cái: "Em biết anh, anh chính là tiểu thiếu gia họ Hạ tiếng tăm lừng lẫy đây mà."
Hạ Lẫm lễ phép mỉm cười cùng cô bắt tay.
Đám người Dương Tư Diễm cũng có mặt tại bữa tiệc rượu kia, nhưng vị trí của họ lại khác một tầng lầu, vì vậy nên không gặp được Vương Vân Chi bọn họ.
"Em cũng biết anh, Vương Vân Chi lão sư." Dương Tư Diễm chuyển hướng sang Vương Vân Chi: "Anh có một vai trong bộ phim rất nổi danh...."
"Quá khen." Vương Vân Chi mỉm cười: "Mọi người ở đây đã qua bao nhiêu khối vuông rồi?"
"?" Dương Tư Diễm mở to mắt nhìn, không hiểu cậu đang nói gì.
"Qua mấy cái hộp là sao?" Cậu trai cao lớn anh tuấn sau lưng cô ngờ vực hỏi, tên cậu là Thôi Hiên, cũng từng diễn qua vài bộ phim thần tượng ba xu.
"....." Vương Vân Chi không lường trước tình huống này, chỉ có thể hỏi rõ: "Các cậu có biết đây là Khối Rubik Tử Vong không!?"
"Biết chứ, trước khi đến đây hình như có nghe thông báo khối rubik tìm chết gì gì đó..." Một cô gái khác trong nhóm mở miệng, tên là Nam Manh Manh, tuy bề ngoài không xinh như Dương Tư Diễm nhưng khi nói lại rất hồn nhiên thẳng thắn: "Nhưng mà nói thật là bọn em cũng chẳng hiểu gì hết."
Vương Vân Chi và Hạ Lẫm liếc mắt nhìn nhau, không ngờ đã đến khối vuông thứ ba rồi mà còn gặp phải người mới.
Mà thôi, muốn gánh người mới thì gánh người mới!
Đơn giản nói qua một chút về quy tắc của khối lập phương, năm người bọn họ hiểu xong thì lập tức sợ hãi.
"Em, em còn tưởng đó chỉ là tiết mục hay trò đùa gì thôi, không nghĩ đến đây lại là thật, nếu như gặp nguy hiểm đến tính mạng thì phải làm sao đây!" Nam Manh Manh sợ đến trắng bệch cả mặt.
Những người còn lại ít nhiều gì cũng đều hiện ra vẻ mặt này, khá giống với nhóm của Vương Vân Chi khi lần đầu bước vào Băng Tuyết Thế Giới.
"Đúng vậy, hơn nữa còn muốn chúng ta làm nhiệm vụ gì đây, có phải khó lắm không?" Một người ăn mặc khá mốt, thoạt nhìn có hơi xấu xa lên tiếng, tên cậu là Ngô Hiểu, tướng mạo có chút hơi hướm lưu manh.
Nhiệm vụ....
Vương Vân Chi nhìn xung quanh, nhận ra thông báo chưa đưa ra nhiệm vụ cho bọn họ.
"Hiện tại vẫn chưa biết nhiệm vụ thế nào, chờ thông báo thôi!" Vương Vân Chi nói.
Nói như vậy, khối vuông mới đến này tương đối dễ thở, nhiệm vụ còn chưa được cấp tới, có thể thong thả mà đi dạo một vòng, nghỉ ngơi một chút.
"Đi, chúng ta tìm trang phục khác để thay thôi." Hạ Lẫm không nhịn được, trực tiếp kéo Vương Vân Chi rời khỏi mọi người.
Đến khi không còn nhìn thấy người khác nữa, Vương Vân Chi mới dừng bước, từ trên xuống dưới quan sát Hạ Lẫm rồi bật cười: "Ai nha, thật là khó khăn cho cậu rồi."
Tiểu thiếu gia họ Hạ sợ rằng chưa từng trải qua khổ cực thế này bao giờ -- một bộ đồ mà phải mặc nhiều ngày như vậy.
Tuy trong khu vui chơi có đủ máy giặt giũ, nhưng lễ phục đã được định trước là không thể giặt quá nhiều lần, như thế sẽ mau hỏng. Hạ Lẫm còn phải trải qua biết bao trận chiến kinh tâm động phách, ở đây rách một đường, bên kia lủng một lỗ, sắp thành phong cách Gothic luôn rồi.
"Lão sư đang cười nhạo tôi sao?" Hạ Lẫm giả vờ hờn dỗi.
"Đâu có, đâu có." Vương Vân Chi cố nhịn cười, theo thói quen vuốt vuốt cổ áo: "Tôi cũng đâu có tốt hơn cậu bao nhiêu."
Một nơi như bãi biển này đã định trước là không thể vận lễ phục và giày da, vừa nóng lại vừa khó chịu, hơn nữa cát lại rất hay rơi vào trong giày, không thể nào tránh được.
Hạ Lẫm kéo Vương Vân Chi vào Trung tâm Du khách, cả hai lập tức nhìn thấy một cửa hàng nhỏ bán quần áo đơn giản, bên trong treo đầy đồ lặn, quần đi biển và áo thun nhưng lại không có nhân viên bán hàng.
Ở một nơi như thế này mà có nhân viên thì ngược lại không ổn, dù sao người ở đây ai mà biết được là người thật hay là quỷ, hay là quái vật gì. Hạ Lẫm thuận tay chọn vài bộ quần áo, nhưng khi cầm vào trong tay lại bắt đầu trở nên ghét bỏ.
Quần biển sặc sỡ màu mè, áo thun trắng, còn có quần ngắn đồng bộ áo sơ mi hoa, nhìn qua cứ liên tưởng như đang đi Hawaii.
"Không được, trang phục như vậy sao có thể cho người mặc chứ." Dù là ở môi trường nào, Hạ Lẫm cũng là thượng đế khó hầu hạ nhất: "Màu quá tươi, quá lòe loẹt, phối màu lộn xộn, đây tuyệt đối là y phục xấu nhất từ trước đến giờ mà tôi thấy."
"Có sao đâu, chỉ là quần áo thôi mà, có mặc là được." Vương Vân Chi ngược lại không ngại, thuận tay lấy một bộ trong tay Hạ Lẫm rồi đi vào phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ được chia ra rất nhiều buồng, tất cả đều sạch sẽ, ngoại trừ gạch men phía ngoài có hơi nhiều cát do bị gió thổi tới thì không còn thứ gì khác, không khí xung quanh còn tràn ngập mùi nước khử trùng.
Tuy đều là nam, đối với nhiều người mà nói thì thay đồ trước mặt nhau là không hề gì, nhưng khi nghĩ đến lời bày tỏ của Hạ Lẫm thì... Vương Vân Chi vẫn quyết đoán chọn cho mình một buồng thay, để tránh khỏi xấu hổ, làm trò.
Sói con lúc này lại chạy ra biển chơi, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại hai người.
"Lão sư..." Hạ Lẫm ở sát vách bên cạnh ai oán mà gõ gõ: "Anh thật sự muốn mặc đó hả..."
Con sói con này ở mấy khối vuông trước mỗi lần sát phạt đều rất quyết đoán, thế mà bây giờ lại bị chuyện áo quần gây khó dễ, thật là thú vị.
"Đừng có xoắn xuýt, cậu cũng phải mặc." Vương Vân Chi nhịn cười: "Nếu không... Muốn nóng chết hay sao?"
"....." Hạ Lẫm rất không cam chịu kéo kéo bộ đồ trong tay: "Vậy anh tới giúp tôi đi."
Vương Vân Chi thật sự không hiểu mặc quần bơi mà còn cần hỗ trợ làm gì nên dứt khoát không phản ứng lại cái thỉnh cầu cố tình gây sự của y, nhưng đến khi cậu thay xong quần áo, lại nghe thấy phòng bên truyền sang tiếng gõ cửa.
Cộc, cộc, cộc.
"Đừng có giỡn nữa." Vương Vân Chi nói.
Sau khi nói xong, cậu mới nhận ra có gì không đúng, cái âm thanh kia nhịp điệu vô cùng thong thả, khác hoàn toàn với cách của Hạ Lẫm.
"Ai vậy?" Hạ Lẫm lập tức cảnh giác đẩy cánh cửa bên cạnh mình, nhưng lại không thấy chút bóng dáng nào.
"Không có ai." Hạ Lẫm nói.
"Lẽ nào bắt đầu rồi?" Vương Vân Chi trong lòng nhất thời báo động mãnh liệt, vội vàng đẩy cửa ra ngoài.
Sau đó cậu liền cảm nhận được ánh mắt quái dị của Hạ Lẫm.
"Sao lại có thể đẹp như vậy?" Hạ Lẫm đánh giá cậu, phát ra câu khen ngợi từ tận đáy lòng.