NGƯỜI ĐỨNG NGOÀI CỬA SỔ
Vương Vân Chi bỗng nhiên xoay người, cảnh tượng trước mắt khiến cậu nghĩ mình đang gặp quỷ, hoặc là đang mơ.
Là Hạ Lẫm, y đứng ngoài cửa sổ, đưa tay gõ nhẹ mặt kính.
Trên tóc Hạ Lẫm phủ một lớp tuyết mỏng, trên người vẫn là lễ phục sẫm màu trong tiệc rượu, y sau khi bắt gặp ánh mắt của Vương Vân Chi, lập tức cười cười, làm thủ thế, ra hiệu Vương Vân Chi mở cửa sổ ra.
Mặc dù bên ngoài băng thiên tuyết địa, nhưng biểu hiện của Hạ Lẫm có chút thong dong bình tĩnh, phảng phất như y không phải đang trải qua nguy hiểm, mà là đang như thường lệ trở về nhà mà thôi.
Vương Vân Chi không chút do dự, lập tức mở cửa sổ, mặc kệ thẻ ID của Hạ Lẫm là gì, cũng không thể trơ mắt nhìn y chết cóng ngoài kia.
Động tác của Hạ Lẫm rất nhanh và đẹp mắt, chân dài một bước dễ dàng vào được từ bên ngoài.
"Vương Vân Chi lão sư." Hạ Lẫm cười cười: " Cảm ơn."
Trong nhà gỗ rất ấm áp, sau khi tiến vào y liền nhẹ nhàng thở ra, tìm một nơi sạch sẽ trên sàn ngồi xuống, chậm rãi khôi phục nhiệt độ cơ thể.
Sói con nhô đầu ra, hướng về phía Hạ Lẫm hung dữ nhe nanh, rõ ràng xem y là kẻ xâm lược.
"Hạ Lẫm..." Vương Vân Chi trong lòng băn khoăn rất nhiều, vô số vấn đề sắp vọt đến miệng, nhưng bởi vì không quen biết đối phương, nên không nói ra.
"Ừm?" Hạ Lẫm nhìn cậu: "Anh nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi, không sao, có thể hỏi."
Bờ mi của y cũng dính chút tuyết, bây giờ bị nhiệt độ trong nhà gỗ làm nóng tan ra, nước vươn trên lông mi y như được trang trí.
"Cậu vào thế giới này khi nào?" Vương Vân Chi ngẩn người, quyết định hỏi vấn đề trọng yếu nhất.
"Ước chừng một phút trước."
Câu trả lời này tuy hợp lý nhưng khiến người ta thấy kỳ lạ, hợp lý chính là, chỉ thế này mới giải thích được vì sao Hạ Lẫm vẫn còn sống, khiến người ta thấy kỳ lạ là, vì sao chỉ có y tới muộn như vậy.
"Mọi người đều đã đến đây mấy tiếng rồi." Vương Vân Chi nói.
"Ồ." Hạ Lẫm rơi vào trầm tư, tuyết quang ngoài cửa chiếu rọi, đôi mắt màu xanh lá đậm của y lộ ra một tia thâm trầm: "Có thể là do tôi bị kẹt lại."
"Kẹt lại?" Vương Vân Chi cảm thấy câu trả lời của y thú vị: "Sao lại như vậy?"
"Tôi nhớ được trong tiệc rượu, giọng nói kia đọc lên tên của chúng ta." Hạ Lẫm một bên nhớ lại một bên nói, mạch suy nghĩ khá rõ ràng: "Từ sau lúc đó, anh có cảm thấy ý thức đột nhiên mất dần, nói đơn giản, chính là ngất đi một lúc."
"Đúng, xác thực là có như vậy."
"Thời gian tôi mất ý thức hình như dài hơn mọi người, nếu như cố gắng, tôi có thể nhớ được, vừa rồi tôi vẫn còn đang chống lại cái lực lượng kỳ quái đó trong lúc hôn mê." Hạ Lẫm nói: "Có lẽ tranh đấu như vậy khiến tôi trì hoãn thời gian đến đây."
Vương Vân Chi gật gật đầu, lời giải thích của Hạ Lẫm nghe khá là bí ẩn, nhưng đây vốn chính là thế giới bí ẩn, có thể cho qua.
Cậu còn muốn hỏi tiếp, nhưng bị đánh gãy.
"Ai đó? Bên trong có chuyện gì? Chúng ta nghe được âm thanh kỳ lạ." Dư Lệ cùng mấy người khác đi tới, đẩy cửa phòng ra: "Vương Vân Chi cậu nói chuyện với ai vậy?"
Sau khi bọn họ nhìn thấy Hạ Lẫm, tất cả đều bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Hạ Lẫm hướng về mọi người lễ phép gật đầu, sau đó đứng lên, đi ra ngoài phòng khách.
Không thèm để ý chút nào đến ánh mắt khác thường của mọi người, Hạ Lẫm đơn giản đem nguyên nhân "đến trễ" giải thích một chút, mọi người cũng đem sự tình phát sinh nói cho y.
"Cậu có thẻ ID không?" Ánh mắt Vương Diệc loé sáng chằm chằm Hạ Lẫm.
"Đương nhiên là có."
"Thân phận của cậu là?"
"Tạm thời giữ bí mật." Hạ Lẫm cười cười: "Mọi người ở đây không ai công khai thân phận của mình đâu nhỉ."
Đám người bị y nói trúng im lặng nhìn nhau, ăn ý cùng trầm mặt, đúng vậy, nếu như ép Hạ Lẫm công khai thân phận, mọi người cũng phải làm theo, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Huống hồ, tất cả mọi người cho rằng mình sẽ thành công trở lại thế giới thực, e ngại gia thế Hạ Lẫm, có thể không đắc tội vẫn không nên đắc tội.
Toàn bộ trong nhà gỗ, chỉ có một sinh mệnh bé nhỏ dám hung hăng với Hạ Lẫm.
Sói con trong ngực Vương Vân Chi nhảy ra ngoài, giật giật lỗ tai, nằm rạp trên mặt đất, gắt gao trừng mắt nhìn Hạ Lẫm, nhe răng gầm gừ.
Hạ Lẫm bị sói con xem là kẻ thù, lập tức mất hứng ngồi xổm đối mặt với nó, ánh mắt so với sói con còn hung hăng hơn.
"Phì...." Vương Vân Chi cảm thấy cảnh này quá đáng yêu, nhịn không được cười lên.
Thế nhưng, nhìn sói con thế này, cậu liền nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
"Chư vị." Vương Vân Chi nói: "Tôi thấy chúng ta nên ra ngoài mang một ít gỗ về."
Từ khi phát hiện có áo ấm trong rương, mọi người quả thật đã có điều kiện để ra ngoài, nhưng vẫn chưa có lý do.
"Vì sao, tăng thêm việc trong người làm gì?" Trương Trưng lười biếng kháng nghị.
"Sói con này là tôi nhặt được ở bên ngoài, đàn của nó đã chết hết rồi, bị một đàn sói khác tấn công." Vương Vân Chi giải thích: "Dựa vào thi thể của chúng, đàn sói kia tấn công rất mạnh bạo, độ hung hăng khó mà đoán được, vì vậy, tốt nhất là dựng một hàng rào bên ngoài căn nhà, để bọn chúng khó mà vượt qua."
"Đồng ý, nhưng bằng địa hình xung quanh đây, dựng tường vây bằng tuyết có lẽ dễ dàng hơn." Lục Sóng nói.
"Vật liệu có thể xem xét lại." Vương Vân Chi gật đầu: "Mặt khác, chúng ta cũng cần thêm nhiên liệu cho lò sưởi, không còn bao nhiêu củi khô nữa rồi."
Sau khi thương lượng đơn giản, đám người quyết định lập tức đi ra khu rừng đốn cây lấy gỗ, vì để an toàn nên tất cả đều đi.
Vương Vân Chi lấy ra áo lông thú trong rương, tất cả đều là lông thú màu nâu sậm, không biết dùng lông của loài nào mà làm thành, nặng nề mà ấm áp, phía trên có mũ trùm, có thể trùm lên đầu.
Sau khi mặc vào, mọi người đều to ra một vòng.
"Này này, nhìn giống Trò Chơi Vương Quyền ( Game of Thrones) không." Từ Siêu đùa với Hoa Như Dĩnh: "Nhìn tôi có giống Vua Phương Bắc không."
Hoa Như Dĩnh liếc mắt: "Tôi thấy anh giống người Hobbit thì có."
Áo lông thú tăng thêm cho mọi người cảm giác an toàn, khiến mọi người dễ dàng rời nhà gỗ hơn rất nhiều, có thể tạm thời tránh được phạm vi công kích của Segna, thật sự là để cho người ta thần thanh khí sảng, ngay cả hít thở không khí lạnh cóng cũng cảm thấy thư thái.
Bọn họ tìm được mấy ngôi nhà gỗ nhỏ khác, bên trong không có người, nhưng có một ít công cụ —— búa, cưa các loại, sau khi lấy công cụ, tất cả đều hướng đến chỗ rừng thông.
"Sau này chúng ta dứt khoát trốn ra ngoài, không nhất thiết phải ở cùng một chỗ với Segna."
"Đúng đó, ngoài này cũng có khá nhiều nhà gỗ, bên trong cũng không có quái vật gì, đều là trống không có thể ở được."
Đám người vừa đi vừa bàn bạc, lòng tin ngày càng lớn....Sói con lại đá lung tung kêu loạn, Vương Vân Chi nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy Hạ Lẫm, mũ trùm che khuất trán của y, ngay cả mắt cũng thế, nhưng nửa gương mặt tinh xảo phía dưới lại rất dễ nhận ra.
"Lão sư, ra ngoài cũng đem theo thú cưng sao?" Hạ Lẫm cười hỏi.
"Là nó nhất quyết muốn theo, bỏ lại cũng không bỏ được." Vương Vân Chi bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa đầu sói con, nó quá dính người, sắp xem cậu thành cha mẹ nó luôn rồi, căn bản không có khả năng để nó lại.
Hạ Lẫm cực kỳ tự nhiên đi cạnh cậu, tựa như y đã từng rất quen thuộc.
Tuyết thật dày bị giẫm dưới chân, phát ra âm thanh dễ nghe.
"Hạ Lẫm, cậu sao cứ gọi tôi là lão sư? Như vậy sẽ khiến tôi hơi ngại, cứ gọi tên là được rồi." Vương Vân Chi cuối cùng cũng nói ra được cái nghi vấn này, sau khi Hạ Lẫm đi vào từ cửa sổ, vẫn luôn gọi mình là lão sư.
"Có cái gì không được sao? Trên internet đều gọi thế mà." Hạ Lẫm hững hờ nói.
Internet...
Sau khi bộ phim đó được công chiếu, phần lớn trên mạng đều là các fan girl cuồng nhiệt thổ lộ, còn đặc biệt thích gọi cậu là "Vương Vân Chi lão sư" hoặc là " Vân Chi lão sư", cứ như vậy, ngay cả lúc quảng bá nhân vật cho phim cũng như vậy, cho nên... Vương Vân Chi không thể không thừa nhận, Hạ Lẫm nói đúng, trên internet đều gọi như vậy.
"Thế nhưng... trên mạng là nói đùa, hiện tại xưng hô như vậy với tôi, tôi còn nhận lấy thì ngại lắm." Vương Vân Chi ấm giọng nói.
Cậu cảm thấy, có thành tựu trong một lĩnh vực nào đó, hoặc là trong ngành giáo dục, mới có thể được xưng là lão sư, mình chỉ là một diễn viên kiêm vũ đạo nhàn nhã, so với những người khác cậu vẫn còn kém xa.
"Không, ba năm trước đây, anh từng dạy tôi một lần." Hạ Lẫm mỉm cười.
"Sao?" Vương Vân Chi có chút không nhớ rõ, ba năm trước đây cậu đúng là có đáp ứng mấy lời mời vào mấy trường đại học, giảng mấy khóa về vũ đạo và nghệ thuật cổ điển, nhưng không nhớ có gặp qua Hạ Lẫm.
Khi Hạ Lẫm nói ra tên trường, Vương Vân Chi hồi tưởng lại, kia là một trường trung học tư nhân lâu đời, mình lúc ấy còn bị kiến trúc cổ xưa của ngôi trường làm mê hoặc.
"Lúc ấy tôi đeo mặt nạ, anh không thấy được mặt tôi, không nhớ rõ cũng là chuyện đương nhiên." Hạ Lẫm nhún nhún vai.
Trách không được, Hạ Lẫm lúc từ cửa sổ bước vào, lần đầu đã nói đúng tên mình.
"Được rồi, chịu thua cậu." Vương Vân Chi lắc đầu, trước đó Dư Lệ có nói mấy cái tin đồn liên quan đến Hạ Lẫm, trong đó điều đầu tiên đó là, y đã nhìn trúng ai thì sẽ không quên, hiện tại xem ra quả nhiên là thật, một người xa lạ cách ba năm trước cũng có thể nhớ rõ.
Đi vào trong rừng, mọi người đều tản ra một khu của riêng mình, bắt đầu đốn cây.
Kim giây vang lên tích tích, Vương Vân Chi nghe được càng thấy khẩn trương hơn, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường.
Cậu lấy đồng hồ bỏ túi ra để xác nhận —— lại sắp đến giờ nữa rồi.
Theo lý thuyết, Segna hẳn là ở trong nhà gỗ, thế nhưng... Vương Vân Chi cũng không dám phớt lờ.
Trong nháy mắt kim giây chỉ hoàn toàn đến số , cậu cảm giác được sau lưng có một trận gió lạnh, tiếng cười quen thuộc vang lên.
Lập tức phản ứng, cậu vội vàng lách người, núp sau gốc cây lớn gần đó.
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, là âm thanh của búa chém vào thân cây. Vương Vân Chi xoay người, thấy được Segna, nó hiện đang đứng sau lưng cậu nhếch môi, lộ ra một nụ cười âm u.