” Aaaaa…. Làm ơn tránh đường, tránh đường chút ”
Tiếng la hét của một cô gái cất lên vang vọng giữa đường phố đông đúc. Cô gái đó đang điều khiển chiếc xe đạp lách qua dòng xe tấp nập với tốc độ kinh hồn. Ngồi đằng sau là chàng trai trẻ tuổi, hai tay bám chặt vào vòng eo nhỏ nhắn của người phía trước, thoáng nhìn cũng thấy anh ta đang rất run sợ.
” KÉTTT ”
Chiếc xe cuối cùng cũng được phanh lại, ôm lấy túi xách đặt xuống ven đường, Liên Thảo hướng người kia nở nụ cười thật rạng rỡ.
– Đến đây tôi sẽ tự bắt xe được rồi, cám ơn anh đã cho quá giang, anh thật tốt.
Chàng trai run run bước xuống, hai chân không khỏi bủn rủn, vội đưa tay lên vuốt ngực, lòng thầm tạ ơn ” Ơn chúa! Con vẫn còn sống ”
Ngây ngốc nhìn người trước mặt, cô khẽ hỏi:
– Anh sao vậy? Có cần tôi đưa anh vào bệnh viện kiểm tra không?
Nghe vậy anh ta giật mình, chân lùi ra xa, hai tay xua vội từ chối:
– Không cần, không cần, tôi không làm sao hết, cô cứ đứng chờ xe đi.
Chẳng chờ cô lên tiếng, anh ta nhanh chóng leo lên xe đạp đi như ma đuổi.
Khó hiểu nhìn theo, cô nhẹ giọng lẩm bẩm:
– Người đâu mà kì vậy?
Không quan tâm đến người kia nữa, Liên Thảo mang theo túi xách đến bến đỗ xe ngồi chờ. Nhắm mắt hưởng thụ làn gió nhẹ thoảng qua, cô khoan khoái vươn vai.
Tối qua hoàn xong bộ truyện thì cũng đã quá khuya đến giờ vẫn còn mệt mỏi. Chẳng những vậy cái đồng hồ báo thức chết tiệt lại hỏng đúng lúc báo hại cô quá tám giờ sáng mới tỉnh giấc, để kịp chuyến xe lúc chín giờ cô đã rất vội vàng.
Nhìn lại mình quần áo xộc xệch, mái tóc bên buộc bên buông xuống, đến dép đi dưới chân cũng lộn đôi, thật sự không còn gì thảm hại hơn nữa. May sao vừa lúc chạy ra khỏi phòng, thì được người cho quá giang, chẳng những thế anh ta còn tốt bụng nhường cho cô phần cầm lái. Ông trời quả không phụ người có tâm. Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại reo lên bài nhạc chuông quen thuộc. Đưa lên xem ra là cô bạn thân Ngân Ngân. Mỉm cười, cô nhẹ giọng:
– Ngân Ngân gọi mình có chuyện gì?
Giọng hấp tấp của cô bạn vọng sang.
– Liên Thảo… Mình vừa trông thấy một chuyện rất lớn.
– ” Chuyện gì thế? ” Cô vội hỏi.
– “Mình trông thấy gã Đình Vũ thối tha ấy tay trong tay cùng một ả đàn bà đi vào nhà nghỉ Thiên Thanh.” Ngân Ngân phẫn nộ gằn giọng.
Hơi ngớ người, cô bật hỏi:
– Họ đi vào nhà nghỉ Thiên Thanh để làm gì?
– Trời ơi Liên Thảo lúc nào rồi mà bạn còn ngốc quá vậy, nam nữ dắt nhau vào nhà nghỉ thì có thể làm gì ngoài XXOO.
– À, ra vậy. Nhưng sao phải vào nhà nghỉ mới chơi XXOO, chẳng phải ở nhà tiện hơn sao, lại không mất tiền thuê phòng nữa, với số tiền ấy có thể dự trữ mua vài thùng mì ăn liền đó.
Không thể chịu nổi nữa, Ngân Ngân hét toáng lên trong điện thoại:
– Liên Thảo, họ làm chuyện con heo, con heo đó. Bạn hiểu chưa?
– Cái gì? Ý bạn nói họ diễn phim con heo.
– Phù, cuối cùng bạn cũng chịu thông minh rồi.
– Được, mình không để họ làm chuyện đó sau lưng mình đâu.
Vội dập máy, bàn tay khẽ siết chặt, nhỏ giọng giận dữ:
– Đình Vũ, để tôi xem anh diễn phim con heo thế nào?
Ôm lấy túi xách, cô chạy thục mạng đến nhà nghỉ Thiên Thanh, dẫu cho có hai tên bảo vệ chặn lại cũng chẳng thể cản được cô phá cửa từng phòng và hiển nhiên là được xem vài lần phim con heo miễn phí.
” Rầmm” tiếng cửa phòng bị người đạp mạnh ra thô bạo.
Đứng ngoài cửa phòng, Liên Thảo vác túi xách sau vai, hùng dũng bước đi đến trước mặt đôi nam nữ đang nằm trên giường.
Gã tức giận định quát ầm lên thì thấy cô xuất hiện không khỏi lo sợ, vội vàng mặc lại quần áo, đứng dậy phân bua:
– Liên Thảo hãy nghe anh giải thích, sự việc không phải như em thấy đâu, anh và cô ta là đang…
– ” Đang làm gì? Đóng phim sao?” Lạnh tanh hỏi.
– À, đúng vậy, anh và cô ta đang đóng phim..
” Ầm!!”
Không buồn nghe gã nói hết, cô cầm túi xách đập mạnh vào người gã, khiến gã ngã nhào xuống đất. Cảm thấy chưa thoả, cô giương chân đá thẳng vào chỗ đó của gã.
Nhìn kẻ dưới đất ôm chỗ đó nằm co quắp, cô phủi tay tỉnh bơ nói:
– Đóng phim con heo mất rất nhiều sức lực, tôi giúp anh vận động a. Xong rồi đó, hai người cứ tiếp tục đi.
Dứt lời, cô tươi cười bước ra khỏi phòng. Nghĩ cảnh vừa rồi cô thoáng rùng mình. Chẳng biết sao cô đường đường là nữ nhi liễu yếu đào tơ nhưng mỗi lần ra tay còn mạnh gấp mấy người đàn ông gộp lại. Nhớ lại lần đầu gã hẹn cô ra bờ hồ tâm sự, khi tay gã vừa khoác lên vai cô thì cả người gã lộn xuống hồ, cô chỉ hất nhẹ tay gã thôi nào ngờ thành vậy. Cũng tốt, sau lần đó gã chẳng dám động tay chân với cô nữa.
Chỉ hất tay đã vậy thì vừa rồi cô đá gã thật không tầm thường a, gã có lỡ làm sao thì đó là do gã chuốc lấy, dẫu sao cô cũng chẳng yêu thương gì gã.
Nếu không phải lão tổng biên tập nói truyện của cô thiếu chất tình thì cô đã chẳng thử yêu gã cho biết cảm giác. Một tháng bên nhau, ngoài sự nhàm chán cô chẳng thấy gì nữa.
Khẽ thở dài, cô vô thức ngước mắt nhìn về phía trước thì chiếu thẳng vào chiếc đồng hồ treo tường. giờ phút, vậy chỉ còn bốn phút để cô quay lại bến đỗ xe. Hai mắt mở lớn, khuôn miệng ú ớ không lên lời, cô cấp tốc chạy như bay ra ngoài.
Vừa chạy đến nơi thì trông thấy chuyến xe bắt đầu rời đi, cô hét lớn với theo:
– Tài xế dừng xe, dừng xe.
Thật may là tài xế đã nghe thấy tiếng hét của cô lên cô mới có thể yên vị thoải mái trên xe. Hôm nay là ngày quá sức mệt mỏi lại thêm đêm qua thức khuya, cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Có lẽ cô không biết chuyến xe mà cô ngồi lên là chuyến xe định mệnh.
…………….
” ÁÁÁÁÁÁÁÁ”
Tiếng hành khách la hét vô cùng hoảng loạn, chiếc xe vẫn lao vút đi như một cơn lốc trên đường núi nguy hiểm mà không hề có dấu hiệu dừng lại.
Đang say ngủ, chuyến xe chồng chềnh lắc lư khiến Liên Thảo bị va đập vào thành xe mà bừng tỉnh. Cố gắng ngồi vững, định hét lên để tài xế đi xe chậm lại thì trước mắt cô, mọi hành khách khuôn mặt ai cũng xám xịt và quan trọng nhất là trên đầu họ đều cắm một nén nhang, vô thức cô nhớ lại hình ảnh cha mẹ trước khi tử nạn, cô cũng nhìn thấy họ như vậy.
Một cảm giác lạnh lẽo như đến từ địa ngục lan tới khiến cô lạnh ngắt sống lưng mà chợt tỉnh. Ngước mắt nhìn xung quanh thì hỡi ôi! Không biết từ khi nào mà ngoài xe xuất hiện rất nhiều cô hồn dã qủy, toàn thân chúng trắng toát, hai mắt đỏ máu thèm khát, chúng bám chặt ngoài thành xe bằng những móng vuốt sắc nhọn. Quá kinh khủng.
Hoảng sợ, cô hét toáng lên:
– AAAAAA, dừng xe, mau dừng xe…
Nhưng đã quá muộn chiếc xe đã lao xuống vực sâu hun hút, tiếng đổ vỡ kinh hoàng, tiếng người la hét chợt tắt.
Dưới vực sâu, một đạo huyết quang xuất hiện, huyết quang chạm vào qủy hồn nào, qủy hồn đó lập tức bị đốt cháy tan thành khói bụi. Lũ qủy hồn thấy vậy sợ hãi chạy tán loạn biến mất.
Xuyên qua cửa kính vào trong xe, bên trong máu thịt lẫn lộn chẳng thể phân biệt nổi nữa, đạo huyết quang đó dừng lại trước một cô gái mình đầy thương tích, lan toả quanh cô một lượt, rồi nó nhanh chóng đi vào bụng cô mà biến mất.