” Đứng lại! Cô còn chưa thanh toán tiền viện phí. Không thể bỏ trốn như vậy được. ”
Đằng xa, một nhóm y tá, bác sĩ quần áo xộc xệch đang hớt hải đuổi theo. Nhưng tiếc là cô đã rất nhanh chân và giờ đang yên vị trên taxi rồi. Chiếc xe đang bắt đầu lăn bánh rời khỏi. Nhoài đầu ra ngoài cửa kính, Liên Thảo nở một nụ cười không thể rạng rỡ hơn, đưa tay vẫy vẫy với đám người đang gắng sức chạy đến, lớn tiếng hét:
– Đừng đuổi theo nữa, vô ích thôi, haha… Mọi người ở lại bình an nhé! Tạm biệt không hẹn gặp lại. Haha”
– Hahaha…hahaha…hahaha
Tiếng cười giòn giã của cô cất lên xé tan bầu không khí đang vô cùng im lặng. Nhưng lúc này nghe sao thật là…man rợ.
– Cô Liên Thảo!
– Hahaha… Đừng gọi tên tôi nữa, vô ích thôi, tôi đã… HẢ?
Tiếng vị bác sĩ cất lên cắt ngang tiếng cười man rợ đó của cô và cũng đồng thời kéo cô thoát khỏi dòng viễn tưởng mà về với thực tại.
Liên Thảo mở bừng mắt, trước mắt cô là cái trần nhà trắng toát, khẽ nuốt nước miếng, cô từ từ dời mắt xuống, đối diện vẫn là một nhóm người vận áo blouse cũng trắng không kém so với trần nhà. Cô ấp úng không sao thành lời. ” Tại sao chứ! Tại sao đó không phải hiện thực..huhu.. Sự thật quả là tàn nhẫn mà! ” Liên Thảo âm thầm khóc không ra nước mắt.
– Cô chắc là không sao chứ?
Vị bác sĩ lại lần nữa cất lên.
Xấu hổ nhìn ông ta, trong đời cô chưa lần nào mất mặt như lần này, thật chỉ muốn trốn vào đâu đó để không phải đối mặt với ông ta. Có khi bây giờ vị bác sĩ đó nghĩ cô bị điên cũng nên. BỊ ĐIÊN! Đúng rồi bị điên.
Mắt cô chợt sáng lên, cô nhìn vị bác sĩ trước mặt bằng ánh mắt đầy biểu cảm.
– Bác sĩ! Có khi nào vụ tai nạn vừa rồi làm ảnh hưởng tới thần kinh của tôi. Tôi không thể làm chủ được hành động vừa rồi của mình. Não của tôi có vấn đề rồi phải không bác sĩ?
Vừa giả bộ, cô vừa không ngừng khâm phục chính mình. Cô thật có năng khiếu làm diễn viên mà. Chắc chắn cô sẽ trở thành một diễn viên nổi tiếng, không ngừng toả sáng. Haiz… Tiếc là cô đã chọn làm một nhà tiểu thuyết gia.. Dù truyện của cô không được ưa chuộng cho lắm.
Nhưng có lẽ Liên Thảo quên mất một điều, với kinh nghiệm y học của mình, dẫu cho lí lẽ của cô có vẻ hợp lí thì cũng thể qua mắt được bác sĩ.
– Cô nói cũng hợp lí đó… Nhưng chúng tôi đã chụp điện não cho cô rồi. Não bộ hoàn toàn bình thường, thần kinh không hề bị ảnh hưởng. Cô đừng có lo lắng, cứ an tâm về nhà nghĩ dưỡng đi. Y tá Ly, cô dẫn bệnh nhân ra làm thủ tục ra viện đi.
“Ầm” lời vị bác sĩ nói ra nghe sao thật nhẹ nhàng nhưng với cô không khác nào sét đánh giữa trời quang. Làm thủ tục ra viện nghĩa là phải trả tiền viện phí. Mà giờ cô, một xu cũng chẳng còn. Lấy tiền đâu mà trả chứ. Vì thế bán sống bán chết cô cũng phải bám trụ lại bệnh viện một đêm, đêm nay cô sẽ tìm cách bỏ trốn. Sáng mai khi đã an toàn tẩu thoát thì mọi thứ sẽ lại là màu hồng với cô.
– Không! Hôm nay tôi chưa muốn ra viện. Mai tôi làm thủ tục được không bác sĩ?
– Không được, bệnh cô đã gần như khỏi hoàn toàn, cô còn muốn ở lại làm gì chứ. Tốt nhất là cô nên ra viện thôi.
– Không mà.
Vừa nói, cô một tay ôm đứa bé, một tay ôm chặt vào cây cột gần đó, dứt khoát không rời đi. Y tá Ly thấy vậy tiến lại định kéo cô ra khỏi cây cột. Nhưng dẫu cho cô ta có cố gắng hết sức thì cũng không tài nào kéo cô ra khỏi. Hai người rồi ba người, bốn người, thậm chí là năm người cũng đều nhận chung kết quả như vậy. Họ thật không thể lí giải được vì sao cô gái này lại bám chắc như vậy.
Khi nhóm người bắt đầu mệt lả, thì lúc này vị bác sĩ kia mới cau mày hỏi:
– Cô Liên Thảo, cô muốn thế nào?