Ánh nắng mặt trời lọt qua khung cửa sổ phút chốc khiến căn phòng trở nên sáng sủa và thật ấm áp. Một ngày mới nữa lại bắt đầu. Trên chiếc giường nhỏ bé đơn sơ Liên Thảo đang chìm vào giấc ngủ yên bình. Từng tia nắng phủ lên khuôn mặt trắng nõn ngọc ngà khiến cô tựa như thiên sứ vậy. Tiết trời đã là cuối thu nên cái nóng mặt trời không còn gay gắt nữa rất dịu nhẹ. Dù vậy cô vẫn trở mình thức dậy. Một giấc ngủ ngon cũng chẳng khiến cho cơ thể khá hơn. Cảm giác toàn thân nhức mỏi khiến cô không khỏi cau mày.
Cô vẫn chưa vội rời giường mà uể oải ngồi dậy, tóc dài rũ xuống, hai mắt khép hờ. Cô đưa tay vò vò mái tóc rối thêm một lúc rồi mới mắt nhắm mắt mở bước xuống giường. Ừm, hôm nay cô còn phải đi gặp cái lão biên tập khó tính đó để bàn chuyện.
Nhưng chưa kịp lê cái thân đi làm vệ sinh cá nhân thì một thân ảnh không biết xuất hiện bên cạnh lúc nào nhìn cô mỉm cười nhẹ giọng nói
- Mẹ, ngủ không ngon sao?
Lơ mơ xoay người qua bên trái. Vì còn mơ ngủ nên não bộ chưa kịp truyền tải lại thông tin, khiến cô không khỏi giật nảy người vì kinh ngạc. Phải một lúc lâu sau đó, khi dữ liệu xảy ra tối qua khôi phục hoàn toàn, cô mới lấy lại tinh thần để đối diện.
Giương mắt lên nhìn thì hình ảnh người bên cạnh khiến cô không khỏi sững sờ. Gì chứ hôm qua còn là một đứa bé nhỏ xíu sao giờ lại lớn thành thằng nhóc mười tuổi rồi. Chẳng những vậy còn đẹp đến mức yêu nghiệt. Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng vô cùng phong cách, khuôn mặt thì trắng như tuyết, lông mày đen nhưng lại rất thanh tú, môi hồng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt. Liên Thảo không khỏi cảm thán làm sao lại có thể đẹp đến hoàn mỹ như vậy được chứ? Đột nhiên cô muốn được gặp mặt cha của thằng nhóc này biết bao chắc chắn sẽ rất mãn nhãn. Cô ấp úng hỏi nó:
- Sao lại thành ra như vậy rồi?
Lời vừa buông ra cũng không để đứa bé trả lời cô vỗ đầu mình một cái như chợt hiểu ra vội vàng nói tiếp
- Đúng rồi tôi quên mất cậu đâu phải con người nên muốn biến ra thế nào chẳng được. Vậy thì được rồi cậu cứ giữ nguyên bộ dạng này đi đừng biến thành cái gì khác. Nhìn đẹp mắt lắm. Coi như cậu cũng có khiếu thẩm mỹ. Đừng lớn nữa. À chút nữa tôi có công chuyện phải đi ra ngoài nên cậu đừng có đi theo tôi.
Nói dứt lời cô cũng chẳng buồn coi xem phản ứng của nó ra sao cứ như vậy đi thẳng vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa. Hôm nay cô còn rất nhiều chuyện phải làm.
Đứa bé cũng không nói thêm gì chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng Liên Thảo đến khi mất dạng. Lúc này nó mới thu lại nụ cười. Cô gái này nghĩ sao nó không quan tâm, cuộc đời nó chỉ muốn thực hiện một chuyện duy nhất. khi chưa làm được chuyện đó nó phải thật kiên nhẫn và thật nhẫn nhịn để không vì một phút khó kiềm chế mà hạ thủ gϊếŧ chết cô ta. Mẹ ư? Xin lỗi từ triệu năm về trước nó đã không có mẹ rồi.
Nửa tiếng sau Liên Thảo cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc cá nhân. Vận lên người chiếc áo sơ mi xanh dương ngắn tay để lộ ra làn da trắng mịn màng, kết hợp cùng chiếc váy màu trắng dài quá gối. Nhìn cô trông thật giản dị mà thanh tao, dù không son phấn nhưng vẫn rất xinh đẹp giống như một đóa hoa nhài vậy, không kiều diễm mà lại khiến người ta mê mẩn. Cầm vội chiếc túi xách khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa cô khẽ nán lại ngoảnh đầu nhìn đứa trẻ đang ngồi trên giường, dịu giọng hỏi:
- Cậu có đói bụng không? Có muốn ăn gì không
Nó khẽ mỉm cười lắc đầu. Thấy vậy cô không hỏi thêm nữa chỉ buông lại một câu rồi đi thẳng
- Vậy tùy cậu nhưng mà cậu như vậy trông không thích hợp cho lắm.
Cái gì không thích hợp, cô cứ như vậy quẳng lại một câu không đầu không đuôi rồi chạy thẳng khiến nó chẳng hiểu gì cả. Nó đang rất cố gắng tiếp cận cô. Có điều gì không thích hợp phải nói cho rõ ràng để nó biết còn điều chỉnh chứ. Nhìn nó lạnh lùng vậy thôi nhưng thực chất vẫn chỉ là một đứa bé đúng nghĩa. Nó chưa từng thực sự tồn tại ở trên đời. Và giờ nó đứng được ở đây tất cả đều do ma khí của viên hỏa châu nhật nguyệt trong người cô gái này.
Nó nằm xuống trên giường, trong đầu hồi tưởng lại chuyện tối qua.
Đêm qua sau khi cùng cô ta trở về căn phòng, nó không ngủ ngay mà thầm lặng phi thân lên sân thượng của chung cư. Đêm nay trăng sáng vằng vặc, không gian vô cùng tĩnh mịch. Nó khoanh chân ngồi xuống, hai tay vòng ra đằng trước, lòng bàn tay úp lại để cách một khoảng không. Pháp lực từ từ được ngưng tụ lại trong khoảng không đó. Ma khí xuất hiện xung quanh phát ra hào quang màu đỏ. Ma khí dần lớn lên như một trận lốc xoáy nuốt chửng lấy cơ thể, cho đến khi dừng lại thì hình hài của nó đã biến thành đứa trẻ mười tuổi. Cơ thể mới sinh quá yếu ớt chẳng thể làm gì, nó cần một cơ thể thật khỏe mạnh. Bởi vậy nó dùng phần lớn pháp lực để cưỡng ép cơ thể lớn lên. Hình hài này đã là quá sức của nó rồi. Không thể cao lớn hơn được nữa. Pháp lực cũng vì vậy mà tiêu hao không ít. Nó phải nhanh chóng hấp thụ ma khí để hồi lại pháp lực đã mất.
Nghĩ là làm nó liền phi thân xuống dưới, bước vào phòng nó chậm rãi đi tới bên giường. Nhân lúc Liên Thảo ngủ say, nó đặt hai tay lên người cô, dùng pháp lực còn lại cố gắng hấp thụ chút ma khí toát ra của viên hỏa châu nhưng không ngờ lại bị chính ma khí đó đánh bật ra, ngã mạnh xuống đất. Điều đó khiến nó bị tổn thương nguyên khí khá nhiều.
Đến bây giờ pháp lực của nó cũng chưa hồi lại được, lại thêm bị tổn thương nguyên khí nên người nó khá yếu. Đối với nó chiếm được hỏa châu nhật nguyệt vô cùng quan trọng. Bởi vì viên hỏa châu chính là bảo vật kết tinh sức mạnh của trời đất, là vật trấn giữ của ma giới, pháp lực vô biên. Chỉ cần hấp thụ được viên ngọc thì cả tam giới này không còn ai là đối thủ của nó.