– Vì ma hậu đã năm rồi mà chưa có long thai.
Nghe thấy thế bà Lâm cơ thể khẽ cứng ngắc, vì sợ Liên Thảo buồn cố nói cứng:
– Liên Thảo chỉ chưa có thôi, bây giờ chưa có thì lần khác có, mắc mớ gì mấy lão già đó nhiều chuyện chứ.
– Phu nhân nói đúng, ma vương sủng ma hậu như vậy chắc chắn ma hậu của chúng ta sớm có tin tốt.(Tiểu Hồng nói hùa theo)
Liên Thảo vô thức nhìn về phía không xác định phía trước, nhỏ giọng như gió thoảng nói:
– Mẹ con muốn yên tĩnh mình.
– Được, Liên Thảo dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra mẹ và Dương Đằng luôn ở bên con.
Bà Lâm khẽ thở dài rồi đứng dậy rời khỏi, ai nói làm ma hậu là tuyệt vời nhất đây.
Nhìn theo cho đến khi cửa phòng khép lại, cả căn phòng rộng lớn giờ chỉ còn mình cô, thật là trống trải. Vô thức đưa tay chạm vào bụng mình, liệu tháng sau cô đã có thai?
…..…..…..
– Phong!(Liên Thảo mở cửa, nhẹ nhàng đi đến bên Vân Phong)
Lúc này đây trông bộ dáng của Vân Phong thật mệt mỏi, ngón tay không ngừng di di bên thái dương, đôi mắt khẽ nhắm lại thanh tịnh.
Nghe thấy giọng nói của Liên Thảo, đôi mắt mở ra nhìn cô thật ấm áp, dịu giọng nói:
– Ma hậu của ta có chuyện gì phiền não sao?
– Em nghe nói hôm nay…
– Em không cần cản ta, bọn họ lẽ ra là phải chết đi lâu rồi, muốn ta lập phi sao bọn chúng chờ xuống tầng địa ngục tiếp tục mơ tưởng đi.
– tầng địa ngục? Không phải xử trảm sao?
– Đồ ngốc, bọn họ là ma rồi xử trảm thế nào được. Bọn họ muốn chết ta đâu để bọn họ chết dễ dàng.
– Vậy giờ bọn họ…
– Ta giam tạm bọn họ ở tầng . Nếu sau tuần họ vẫn cứng đầu thì ta đành cho bọn họ nhận sự đãi ngộ đặc biệt ấy vậy.
– tuần, Phong! Anh có từ từ đưa họ xuống tầng địa ngục được không?
– Là sao?
– Nghĩa là giam bọn họ tháng nếu họ không chuyển ý thì lúc đó cũng chưa muộn.
– Được, nếu ma hậu của ta muốn thế thì cứ thế đi.(kéo cô lại ôm chặt vào lòng, kề sát tai cô nhỏ giọng nói) Liên Thảo hình như mấy ngày hôm nay anh toàn ăn chay thôi!
Hơi thở nóng ấm của anh khiến cô bất giác rùng mình, ngượng ngùng nói:
– Gì chứ? Chẳng phải cung ẩm thực ngày nào cũng dâng lên toàn sơn hào hải vị đó thôi.
– Mấy thứ đó đối với ta quá nhàm chán rồi, ta muốn là thứ khác cơ.
Vân Phong nhỏ giọng mờ ám nói, bàn tay cũng theo đó mà bắt đầu động thủ vuốt ve vòng eo thon mịn mượt mà.
– Phong đừng như thế, nếu có người đẩy vào trông thấy thì sao?(Liên Thảo ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, bàn tay khẽ đẩy thứ đang mò mẫm trong người mình ra)
– Cứ để họ trông thấy nhưng tất nhiên thân thể ma hậu của ta chỉ mình ta được chiêm ngưỡng thôi.(Vân Phong đứng dậy bế cô vào giường ngủ bên trong)
– Phong, trời còn chưa tối mà.
– Ta sủng ma hậu của ta còn phải chờ trời cho phép sao?
– Nhưng…
– Không nhưng gì hết.
Rèm hoa buông xuống, mặc kệ những thứ phức tạp ngoài kia lúc này họ chỉ cần có nhau là được. Ân ái mặn nồng liệu còn kéo dài được đến bao giờ?
…..…..…..
– Tiểu Đào muội đã nhìn thấy dung nhan của công chúa yêu tinh quốc đó chưa?(Cung nữ Tiểu Kha đưa mắt ngó nhìn trước sau hỏi)
– Muội chưa, lúc công chúa tiếp kiến ma vương muội bị sai đi mất rồi, công chúa nhìn đẹp lắm sao?
– Đúng vậy, đúng là dòng dõi giới yêu tinh vẻ đẹp thật sự rất hút hồn.
– Vậy sao? Công chúa với ma hậu ai đẹp hơn?
– Luận về sắc ma hậu đẹp hơn, nhưng luận về hấp dẫn, cuốn hút nàng công chúa kia hơn nhiều. Dáng người thì lả lướt, lúc yết kiến ma vương nhà chúng ta còn chí khom xuống không biết muốn khoe gì. Nói chung tỷ vẫn thấy ma hậu chúng ta xứng đáng với ma vương hơn nhiều.
– Đúng vậy, ma hậu đối với chúng ta thật sự rất tốt. Ma vương có nói gì không tỷ?
– Ngài ấy tất nhiên có nói rồi câu duy nhất.
– Một câu duy nhất, ngài ấy nói gì?
– “Công chúa từ xa đến đây trước hãy nghỉ ngơi đi đã, ân tình của Quốc vương ta xin nhận, còn người không có công không nhận. Ngày mai ta sẽ cho người đưa công chúa an toàn trở về yêu tinh quốc”
– Ma vương nói như thế?
– Đúng vậy, thật là tốt quá. Thôi không nói nữa chúng ta đi làm việc thôi.
cung nữ vội vàng tản ra đi làm việc đâu biết có người đã nghe rõ hết câu chuyện.
– Thật là quá quắt, ma hậu của họ là gì mà dám đem so sánh với công chúa nhà ta chứ. Hừ, để xem ai mới là chủ.