Trong thánh điện nguy nga không khí bao trùm vô cùng căng thẳng. Ngồi trên chiếc ghế được lót bởi tấm da báo, sắc mặt của Vân Phong lúc này trở lên vô cùng trầm trọng, uy thế đế vương làm lòng người hoảng sợ. Phía dưới là đám trưởng lão vừa thoát ra khỏi ngục tù không ngừng cúi lạy, hô lớn:
– Vương! Long thai trong bụng ma hậu thật sự là điềm xấu, nó sẽ gây đại hoạ cho cả ma giới xin ngài hãy vì đại sự mà cho hủy thai nhi.(đại trưởng lão gào lớn)
– Vương! Đại trưởng lão nói đúng, thai nhi trong bụng ma hậu thật sự là điềm xấu, ngay ngày biết ma hậu có thai đêm hôm đó sao chổi đồng loạt xuất hiện bay về phía hoàng cung mà đích thị là hướng cung Như Hoa.(Nhị trưởng lão nói)
– Vương! Thật sự quá nguy cấp rồi, trong thánh đường có để lại cuộn vải lụa được bảo giữ cẩn thận đã viết rõ: Ngày sao chổi đồng loạt xuất hiện chính điểm ở hướng nào thì tất cả thai nhi đều phải hủy bỏ, nếu không hủy ma giới sẽ bị diệt vong.(tam trưởng lão nói)
– Vương….
– Vương….
Đám trưởng lão đồng loạt đưa ý kiến chung quy là muốn hủy bỏ thai nhi trong bụng của Liên Thảo. Thật nực cười khi không có thai bọn họ muốn anh lập phi sinh hài tử, khi có rồi bọn họ lại muốn anh tự tay hủy bỏ hài tử của mình. Thật quá là ngông cuồng. Giận dữ bàn tay khẽ siết chặt chén trà bên cạnh biến thành tro bụi, sát khí mãnh liệt toả ra lạnh lùng nói:
– Câm miệng hết cho ta, lũ người các ngươi thật muốn chết, từ bây giờ trở đi ta còn nghe ai nhắc tới nữa lập tức đánh tan linh hồn thu hồi pháp lực, các ngươi nhớ cho kĩ đó.
– Vương! Dù phải chết nhưng xin ngài hãy vì ma giới mà hủy bỏ nghiệt thai, nó thật sự là nghiệt thai.(đại trưởng lão cố nói)
Không nói thêm lời gì, Vân Phong khẽ nở nụ cười độc ác chỉ cái nhấc tay đại trưởng lão đã bị lực kéo ngã xuống chân anh. Không chút do dự vận lực hút linh lực của lão, chỉ cần linh lực bị hút hết linh hồn sẽ tự khắc bị đánh tan.
– Vương! Cầu xin ngài hãy tha cho đại trưởng lão, đại trưởng lão đã nhiều lần ra vào nguy hiểm tương trợ cố ma vương. Xin vương hãy vì công lao của đại trưởng lão mà nương tay (đám trưởng lão còn lại vội vàng qùy xuống cầu xin)
Nghe vậy Vân Phong thu hồi pháp lực, lạnh lùng quăng lại câu rồi bỏ đi:
– Đây sẽ là lần cuối cùng ta tha cho các ngươi, sẽ không còn lần sau nữa đâu.
Nhìn theo cho đến khi bóng anh khuất hẳn chẳng còn ai ở đây nữa, đám trưởng lão mới âm thầm bàn tán:
– Đại trưởng lão ngài không sao chứ?
– Ta không sao, mọi người yên tâm đi.
– Vậy thì tốt, Đại trưởng lão ngài nói xem tiếp theo chúng ta lên làm gì? Khuyên vương đó là cách làm vô ích rồi.
– Nếu không thể khuyên ma vương vậy thì chúng ta…trực tiếp đối phó với ma hậu.
…..…..…..
Vân Phong tâm trạng nặng nề đi về phía cung Như Hoa, lời của đám trưởng lão đó anh dù không tin nhưng cũng ảnh hưởng phần nào, đúng là đêm hôm đó dưới ma giới anh lần đầu tiên nhìn thấy sao chổi bay đồng loạt như vậy. Thật sự là điềm xấu sao? Nhưng nghĩ tới Liên Thảo hạnh phúc vuốt ve bụng mình là anh vội đá suy nghĩ đó sang bên. Hài tử của anh dù là điềm xấu anh vẫn cứ sẽ yêu thương.
Vừa bước vào cung Như Hoa nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Liên Thảo là tâm trạng anh vơi bớt đi rất nhiều nhưng khi nghe thấy tiếng nói chuyện hài hước của nam giới thì sắc mặt khẽ tối sầm lại, giọng nói này không phải của Dương Đằng vậy là của ai?
Hơi bực mình anh vội vàng bước vào nhìn xem hắn là ai mà dám nói chuyện vui vẻ như vậy với Liên Thảo của anh. Anh phải nhớ mặt hắn để sau lưng Liên Thảo đày đoạ dần.
– Liên Thảo ta đến rồi!
Liên Thảo vội ngẩng đầu lên trông thấy Vân Phong xuất hiện vô cùng phấn khích vội vàng chạy ra đón:
– Phong! Anh đến rồi.
Nhìn thấy tâm trạng đầy phấn khích của cô Qủy Huyết và Vân Phong hoảng sợ hô lên:
– Liên Thảo cẩn thận chút.
Vừa nhắc cô cẩn thận thì Liên Thảo vội bất cẩn luôn, vì không để ý lên cô không may dẫm vào gấu váy lên ngã nhào về phía trước may là Vân Phong đỡ kịp:
– Có thai không được chạy nhanh như thế.
– Em biết rồi, lần sau không thế nữa đâu.
– Ngoan lắm.
Nhìn người hạnh phúc như vậy hắn cảm thấy mình ở đây cũng là thừa, lên giọng trêu chọc nói:
– Nhìn người ngọt ngào quá đi, haizz Qủy Huyết ta ở đây là thừa rồi. Vân Phong, Liên Thảo cáo từ lần sau ta sẽ đến thăm người.
Dứt lời bóng người hoá thành luồng ánh sáng đỏ biến mất khỏi đó.