Đứng ở bên quan sát, đây không phải là mơ chứ? Trước mặt cô đang diễn ra cảnh đánh nhau như trong điện ảnh của những bộ phim khoa học viễn tưởng. Rốt cuộc cái thế giới này còn chứa chấp những điều bí ẩn gì mà cô chưa biết.
Tấn công Yêu Mị nhưng hắn không cần dùng hết phần công lực chỉ dùng phần cũng đủ sức đánh trọng thương tên đó rồi. Yêu Mị pháp lực không thấp nhưng đấu với Quỷ Mị thật là không cân sức rồi, trong khi hiện tại hắn chỉ là đứa trẻ. Đứa trẻ có giỏi đến đâu cũng không thể linh hoạt, phân tích cách tấn công, tránh né bằng người đã trưởng thành được. Thậm chí còn dùng các chưởng lực không biết có khiến những kẻ xung quanh bị thương không?
Bực bội vì dù có gắng tấn công thế nào cũng không thể động vào hắn, đừng nói thắng được hắn mà chỉ đơn giản là cái vạt áo còn chưa chạm được vào. Tính khí trẻ con trỗi dậy: ta phải thắng.
Vận hết phần công lực, Yêu Mị điều chỉnh khí lực hút hết gió xung quanh và biến nó thành cái vòi rồng dữ tợn, mạnh mẽ đánh về phía Qủy Huyết.
Nhếch miệng cười lạnh, cái vòi rồng mà cũng đòi đánh với hắn sao? Bắt đầu vận lực từ lòng bàn tay ánh sáng màu đỏ ngày càng hình thành như những khối cầu lửa. Khi cái vòi rồng kia di chuyển đến gần hắn, khối cầu lửa đó được hắn đánh đi xé tan cái thứ trước mặt đó.
Bị phá giải vòi rồng biến thành luồng khí mạnh toả ra phiá khác nhau và tất nhiên Liên Thảo không thể tránh khỏi mà bị đánh trúng. Luồng khí đó đối với cô mà nói là quá mạnh, cho nên cô bị nó đánh bật ra khỏi mặt đất bay cao lên trời và đủ biết nếu rơi xuống thì sẽ thế nào rồi.
Chỉ kịp hét lên tiếng thì cô đã bị đánh bay xa rồi. Còn kẻ đang đánh nhau kia cũng vội dừng tay mà bất giác thốt lên:
- Liên Thảo.
- Tỷ tỷ.
Chới với trên cao, cô biết mình sắp rơi xuống đất rồi. Từ trên độ cao này rơi xuống không tan nát mới là kì lạ. Đúng lúc cô cảm thấy tuyệt vọng với sự sống thì đã thấy vòng tay luồn qua eo cô, kéo vào lồng ngực ấm áp và đưa cô xuống đất rất nhẹ nhàng.
Không chết rồi, thật là may quá. Không biết là ai cứu cô đây? Quay mặt sang bên nhìn kẻ vẫn còn đang ôm cô. Thì cũng bắt gặp ánh mắt của người đó đang nhìn cô, trong ánh mắt không có sự lạnh lùng, thờ ơ mà là sự quan tâm, lo lắng, ấm áp và hình như rất dịu dàng nữa. Rời khỏi cặp mắt phượng đó cô quan sát khuôn mặt đối diện. Nhưng thay vì tỏ ra háo sắc cô lại thấy ớn lạnh sống lưng. Tên này thật sự rất đẹp. So với tên áo đỏ kia chỉ có hơn không có kém. Tên đó đã biến thái ở mức độ cao rồi còn tên này chắc cũng không biến thái nốt chứ. Trong vòng ngày Liên Thảo thật may mắn khi được giáp mặt với cực phẩm mỹ nam.
Khẽ buông cô ra lạnh lùng rời ánh mắt sang nhìn tên kia vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
Quỷ Huyết khẽ mỉm cười tiến lại gần anh, trêu đùa nói:
- Ngươi xử lí nhanh thật đấy, sao sợ ta trong gian ngươi khuất bóng chiếm dụng Liên Thảo à?
- Ngươi có cố thế nào thì cũng không thể chiếm được, chỉ là nếu ta không đến kịp thì cô gái ngốc này đã tan xương rồi. Hai ngươi đánh nhau kiểu gì mà đánh sang cả cô ấy vậy?
- Không phải ta nha, là do hắn(chỉ về phía Yêu Mị)
Đúng lúc ấy thì xuất hiện bên cạnh thêm người nữa, Thanh Phong và Tiểu Vũ vội vàng quỳ xuống:
- Vương, chúng thần nhận tội.
- Chờ ta xử lí xong tên Yêu Mị đó sẽ đến lượt ngươi. Tiểu Vũ ngươi đưa Liên Thảo trở về trước đi.
- Dạ.
Tuân lệnh, Tiểu Vũ liền đi đến bên cạnh Liên Thảo, hướng cô nói:
- Ma hậu, mời đi theo tôi.
Ngạc nhiên trước câu nói của cô gái lạ mặt, cô ấp úng lên tiếng.
- Ma hậu? Các ngươi nhận nhầm người rồi. Tôi là Liên Thảo
- Được rồi, vậy Liên Thảo tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây, đi theo tôi.
- Được, cô dẫn đường đi.
Không biết vì sao nhưng từ lúc kẻ kia xuất hiện trong nội tâm cô thôi thúc phải tin tưởng người này, vì vậy mà cô đi theo không tia nghi ngờ. Có phải trong quá khứ cô đã quên mất người như hắn sao?