Liên Thảo bị ả bắt đưa vào trong cái hang động. Đi suốt quãng đường sau cái hang động đó là ngôi nhà kiến trúc rộng chẳng khác như phủ cho vương gia thời xưa. Cô bị ả quẳng vào cái ngục vô cùng tăm tối, ở đó ngoài trừ cô ra còn rất nhiều các cô gái khác. Họ co rúm, khóc lóc, sợ sệt thu mình vào góc. Ả đứng ở ngoài nhìn khắp lượt rồi gật đầu thoả mãn gọi tên cai quản đến.
- Phu nhân người có gì chỉ bảo ạ?(cúi gập người xuống hành lễ)
- Chốc nữa ngươi mang đứa con gái trong góc kia đưa vào phòng tắm cho ta, bây giờ ta muốn tắm rửa.
- Dạ, phu nhân. Không biết bữa tối người chỉ định ai?
- Ừm, con nhỏ trắng trẻo kia đi.(chỉ tay về phía bên trái)
- Dạ, nô tài sẽ đi chuẩn bị ngay.
Ả khẽ gật đầu rời khỏi đây. Và cũng trong lúc đó những cô gái chỉ định bị mang đi. Có người giãy dụa, có người la khóc để rồi tự mình nhận lấy vài cái tát vào mặt.
Dù họ đã khuất bóng nhưng cô vẫn nghe thấy loáng thoáng tiếng bọn họ gào khóc. Nhăn mặt lại khó hiểu chỉ bị ép đi làm nô tì thôi mà có cần phải phản ứng dữ dội thế không? Phục vụ tắm rửa cho ả, hầu hạ bữa cơm đâu có gì to tát.
Lê mình đến gần cô gái bên cạnh có vẻ bình ổn, cô nhẹ giọng hỏi:
- Họ vì sao phản ứng dữ dội như vậy?
- Chẳng có ai khi bị chỉ định mà còn bình tĩnh cả.
- Vì sao?
- Bởi vì chỉ định nghĩa là chết. Ngày mai đến lượt chúng ta cô sẽ hiểu thôi.
Rất muốn lên tiếng hỏi tiếp nghi vấn chỉ định sao lại là chết, nhưng cô ấy đã nói vậy thì đành phải chờ ngày mai vậy.
…….
Khi nghe Thanh Phong kể lại hết sự việc diễn ra trong lần đó. Anh khẽ trầm ngâm nhưng không nói gì, nếu đã quên thì anh sẽ giúp cô gái ngốc đó lấy lại kí ức. Có thể quên bất kì ai nhưng duy chỉ có người không được phép quên chính là Thiên Vân Phong. Giỏi lắm người khác không quên chỉ quên anh, khi nào nhớ lại rồi không trừng trị cô gái này phen không còn là anh nữa.
- Đi thôi.(anh khẽ trầm giọng lên tiếng)
- Này nhưng còn tên Yêu Mị thì sao?(chỉ tay về phía Yêu Mị, hắn hỏi)
- Liên Thảo đã nói không giết thì không giết.
- Ngươi cũng nghe lời ghê, vậy ngươi không sợ hắn quay lại trả thù sao?
- Ta tin là hắn sẽ không trả thù, còn nếu như ngươi lo lắng thì chỉ cần giăng kết giới là xong.
- Nghe vậy còn được.
người họ liền rời khỏi đó nhưng khi đi đến nửa đường thì họ phát hiện Tiểu Vũ nằm ngất xỉu dưới vách núi. Vội vàng chạy đến đỡ cô ấy ngồi dậy, dùng pháp lực giữ lại nguyên khí chẳng bao lâu thì Tiểu Vũ tỉnh lại:
- Vương, thuộc hạ bất tài không thể bảo vệ được Ma Hậu.
- Cô ấy đâu rồi?
- Dạ Ma Hậu bị người phụ nữ mặc đồ đen bất chợt xuất hiện bắt đi rồi.
- Theo ta nghĩ chúng ta nên đi hỏi tên Yêu Mị đó chắc chắn hắn sẽ biết.( Qủy Huyết cất giọng)
- Hắn đang là trẻ con theo ngươi hắn biết sao?
- Vậy chẳng lẽ bây giờ lục tung lên từng chỗ?
- Ta tự có cách của mình, đi thôi.
Lần này sẽ là ai bắt đi đây? Không nghĩ tới ở đây còn yêu tinh nữa.
……
cô gái bị chỉ định được đem đi tắm rửa sạch sẽ. Sau khi tắm xong cô gái được đưa đến phòng tắm đến đó họ bị xé sạch quần áo. Kẻ bị treo chân dốc ngược cơ thể lên, đầu hướng về bồn tắm. Người nữa thì bị giang rộng tay hướng nách xuống phiá bồn tắm. Họ bị cắt động mạch cổ, cắt nách, cắt cổ tay để máu chảy xuống tràn đầy bồn tắm đây chính là nước tắm cho ả ngâm mình, nếu chưa đủ cô gái làm bữa ăn có thể đến tiếp máu. Cứ thế, cứ thế cho đến khi bọn họ trở thành những cái xác khô cạn sạch máu. Sau đó họ bị lôi ra quẳng cho lũ nhện ăn thịt.
Ngâm mình trong phút ả mới rời khỏi tắm qua nước sạch đi về phía phòng ăn dùng bữa. Bữa ăn là con ngươi, và quả tim vẫn còn ấm nóng. Đây chính là những thứ lấy từ trên cơ thể của cô gái đó. Ả thích ăn mắt và tim người. Thích tắm máu trinh nữ vì khi nó làn da bỗng trở lên vô cùng mềm mại, giúp ả giữ lại được vẻ xuân sắc.