Không gian chìm trong im lặng mọi vật lúc này đều đã chìm vào giấc ngủ. Dưới căn nhà nhỏ đó ai ai cũng đã ngủ hết rồi nên không ai biết đôi mắt búp bê đang dần phát sáng.
Trong giấc mơ đứa trẻ chạy đuổi bắt nhau ở công viên lạ. Chúng vui vẻ chơi thật nhiều trò chơi mới lạ và chúng có lẽ chưa bao giờ từng thử. Tiếng cười khanh khác không ngừng vang lên.
- Anh nhìn kìa (đứa bé gái chỉ hướng phía sau anh trai)
Thấy vậy đứa bé trai cũng theo hướng chỉ của đứa em gái quay lại nhìn.
Phía đó dưới mái che búp bê chúng thích đang ngồi trên chiếc ghế đá. Và hơn hết là nó đang nhìn về phía này.
Đứa bé trai thấy vậy liền vùng dậy chạy thật nhanh đến chỗ búp bê. Lần này nó phải giành trước em gái.
- Anh trai, Anh trai đừng đến gần nó.
Đứa bé trai có thể không nhìn thấy nhưng bé gái thì có. Nó rõ ràng nhìn thấy búp bê biết cử động và ánh mắt nó nhìn phía này thật sự rất đáng sợ.
Mặc cho em gái có gào thét thế nào nó cũng không dừng lại. Đơn giản nó chỉ nghĩ rằng em gái lại muốn giành búp bê trước.
Chạy nhào tới phía búp bê, đứa bé trai chưa kịp vui vẻ vì đã ôm được nó thì đôi mắt xanh ngọc chuyển sang màu huyết đỏ rực.
Sự thay đổi đó ngay lúc đứa bé chưa biết phải làm sao thì nó đã rút ra từ đằng sau đôi dao sắc bén nhọn hoắc.
Chỉ kịp nhìn thấy đôi dao sắc bén thì đứa trẻ đã bị nó đâm thẳng dao vào mắt, máu tươi theo đó phun ra tràng dài đỏ thẫm:
- Áááááááá…
Hét lên tiếng đau đớn đớn, đứa bé trai ngã gục lên nền đất công viên. Chân tay không ngừng giật giật giãy giụa.
- Không anh à.
Đứa bé gái lao ra muốn đến cứu nhưng khi bắt gặp đôi mắt đỏ gàu độc ác thì sợ hãi không dám lại gần. Chỉ biết quay đầu bỏ chạy gào khóc nức nở. Lúc này phải đi tìm người cứu giúp.
Búp bê tiến lại ngồi lên cổ bé trai. Đôi dao lại tiếp tục đâm xuống không dừng lại. Đâm và đâm chỉ đến khi hốc mắt nát bét máu tươi tràn ra nhuộm đỏ cả khuôn mặt non nớt.
Ôm cổ đứa trẻ dùng dao đâm xuống, máu cứ từng các động mạch, tĩnh mạch chảy ra giàn giụa. Thậm chí nó phun ra ướt đẫm hết cả trên người búp bê. Lần này nó không đâm đến sáng nữa mà chỉ đâm đến khi gãy cổ thì thôi.
Đứng dậy rời khỏi cái xác bé trai, nó lại tiếp tục đuổi theo đứa bé gái. Đã ở trong giấc mơ thì nó đã là đáng sợ nhất.
Đứa bé cứ chạy loạn lên nhưng cả đoạn đường rồi mà vẫn không thấy dù chỉ là bóng người.
- Oaoaoaoa..
Nó bây giờ ngoại trừ khóc nức nở chẳng biết nên làm gì hơn. Nghe thấy tiếng bước chân lê lết cọ xát trên mặt đường. Đứa bé vội quay lại nhìn:
- Ááááááááá…
Con búp bê đó nó đã tìm được tới nơi. Cả cơ thể của nó đều bị nhuốm máu, mùi máu tanh nồng. Đôi mắt vẫn đỏ ngày mà nhìn chằm chằm vào bé gái.
Dù rất sợ hãi nhưng lí trí vẫn kịp điều khiển bản năng vùng lên bỏ chạy. Đứa bé chạy đến mệt nhoài nhìn lại đằng sau khoảng cách với con búp bê đó vẫn còn quá gần.
Khóc nức nở đứa trẻ xông vào trốn trong ngôi nhà gần đó. Đóng chặt cửa chính, nó chạy lên tầng xô cửa phòng ngủ vội vàng khoá chặt và nhanh chóng trốn xuống gầm giường.
Dưới gầm giường đứa bé bịp chặt miệng kìm hãm tiếng khóc phát ra khi nghe tiếng ” Rầm” “Rầm” dưới nhà.
Không sai cái cánh cửa đó không thể là khó nó, sau lần xô đẩy thì cánh cửa cũng đã bị nó làm nát vụn. Đã nói rồi trong giấc mơ mọi thứ đều giảm đi bản chất thật của nó rất nhiều.
Tiếng bước chân sàn sạt đang di chuyển nên phía trên tầng càng làm đứa trẻ sợ hãi. Từng phòng từng phòng đều bị nó mở ra tìm kiếm lượt. Cho đến khi đến phòng cuối cùng nó biết đứa trẻ đang trốn trong đây.
Đẩy mạnh ra cánh cửa bị đổ “rầm” mạnh mẽ xuống đất. Lê bước chân đi vào trong nó đến tìm từng cái tủ nhưng đều không thấy. Di chuyển đến bên giường, phía dưới đôi mắt bé gái không ngừng mở lớn, thậm trí tiếng tim đập mạnh mẽ chỉ sợ con búp bê ma đó nghe được. Run rẩy lúc này đây với đứa bé từng phút giây trôi qua đều là những khoảng khắc đáng sợ với cái chết đang không ngừng dình dập.
Nó đi đến bên giường kiểm tra, lúc này đứa bé gái quá hoảng sợ mà trợn tròn mắt.
Con búp bê không biết nghĩ gì mà lại trèo lên giường. Phía dưới đứa bé thấy vậy liền thả lỏng hơn ít nhiều.
Ngỡ tưởng nó trèo lên để kiểm tra hay ngủ chẳng hạn, nhưng không khi đứa trẻ vừa cúi xuống lau nước mắt vậy mà khi vừa ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài thì đã thấy con mắt đỏ gàu của nó đang nhìn chằm chằm. Không sai nó trèo lên giường đơn giản là nằm sấp xuống gần mép, cúi đầu xuống kiểm tra.
- Áááááááá…Oaoaoaoaoa…
Quá kinh hãi đứa trẻ thét lên cùng tiếng khóc đến rát họng. Bây giờ đứa bé đó không biết phải làm gì vì đã trốn vào đây thì không khác nào đã trốn vào ngõ cụt. Giờ chỉ biết giương mắt lên nhìn búp bê.
Nó từ trên giường từ từ trườn xuống, bò vào ngầm giường như cỗ máy. Cái đầu nó không ngừng giật giật lắc lư đáng sợ.
Đứa bé cố gắng lùi ra đằng sau nhưng không thể. Đôi chân cố thu lại ôm sát cơ thể chỉ là chân phải thì co lên được, còn chân trái bị nó ôm lấy kéo lại gần.
Hãi hùng đứa bé không ngừng giãy ra nhưng vô vọng vì cả cơ thể đứa trẻ đang bị nó kéo ra ngoài. Chân phải co lên muốn đạp nó ra cũng bị nó ôm lấy cả chân. Kéo sấp đứa trẻ ra ngoài mặc cho đứa nhỏ có gào khóc thế nào.
Ra khỏi gầm giường, nó tiến lại cầm tóc kéo lê lết đi ra ngoài. Đến giữa phòng thì nó mới dừng lại lật ngửa đứa bé lên. Gào thét bé gái cố gắng bò lại phía giường nhưng tất nhiên điều đó là không thể.
Ngồi đè lên phía ngực đứa trẻ giơ con dao sắc bén cần dính đầy máu lên cao…
Bên ngoài giấc mơ, vì sợ đứa trẻ ngủ say mà đạp chăn ra ngoài nhưng hơn hết là sự bất an không ngừng trỗi dậy nên mẹ của chúng liền mở cửa vào phòng kiểm tra. Kinh hoàng với những gì nhìn thấy bà hét lên:
- ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ…
Làm sao có thể không kinh hoàng khi đứa bé trai đang nằm trên vũng máu tanh nồng. Hai mắt bị đâm nát tươm, cái cổ thì bị chặt đứt. Bên cạnh đứa bé gái không ngừng giãy giụa la hét nhưng không hiểu sao phát ra ngoài lại là những âm “ưư” rên rỉ và hơn hết là trong tay đang giơ cao đôi dao sắc bén chuẩn bị kết liễu.
Vội vàng lao tới ngăn lại giằng ra đôi dao nhưng chẳng những không giằng ra được còn bị nó chém lại lên người mình đầy vết thương. Để rồi tận mắt chứng kiến con gái của mình dùng dao đâm vào mắt không ngừng nghỉ và cứ vậy cho đến khi tình trạng đứa bé gái không khác với bé trai là bao nhiêu. Quá sốc bà mẹ cũng ngất xỉu ngay sau đó.
Nghe thấy tiếng hét toáng của bà mẹ mọi người đều tỉnh giấc chạy sang xem, từ chủ đến tớ đều không thể không tỉnh dậy lại xem.
Dương Đằng nghe thấy vậy liền tỉnh giấc, khoác vội chiếc áo xuống nhà xem tình hình. Chỉ là khi đi đến cầu thang không biết suy nghĩ gì lại chạy nên tầng đánh thức Liên Thảo. Tất nhiên sự phá đám đó có người coi chẳng khác nào phao cứu sinh nhưng người khác lại rất muốn rất muốn xông ra đạp cho cái tên phá đám đó bay khuất tầm nhìn.
Đúng vậy người trong phòng không ai khác chính là Liên Thảo và Vân Phong. Đối với Liên Thảo lúc này thật sự đang rất nguy hiểm và cái nguy hiểm này đang nằm trên cô đây.
Nhớ lại chuyện vừa rồi mà mặt cô vô thức ửng đỏ càng làm cho ai đó cáu tiết vì không thể tiếp tục. Lúc đó: