- Qủy Huyết lâu rồi không gặp.
Ngỡ ngàng có đôi chút đứng hình giọng nói này không phải là hắn sao? Vội quay về hướng tiếng nói phát ra thì đã thấy cửa sổ có bóng người ngồi gác chân trên đó. Kẻ đó đối với anh nhếch miệng cười, tự trong thâm tâm thầm thừa nhận không nghĩ rằng triệu năm qua đi hắn vẫn đẹp như vậy.
Cố giữ cho chính mình tỉnh táo, Qủy Huyết uể oải ngồi xuống ghế dựa lưng. Nhan nhạt lên giọng:
- Cuối cùng thì ngươi cũng đã thoát được phong ấn.
- Không sai, ngươi không thấy ta vừa thoát ra được là tìm ngươi luôn sao?(nhảy xuống khỏi cửa sổ)
- Ngươi tìm ta chắc không đơn giản đâu, nói xem ngươi dụng ý gì?
- Ngươi đa nghi như vậy từ bao giờ thế?
- Từ khi ngươi lừa ta (lạnh lùng nhìn người đối diện)
Nhìn chằm chằm khuôn mặt mị hoặc đó là kí ức triệu năm về trước lại ùa về. Có lẽ Qủy Huyết chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hắn rung động trước nam nhân. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ lần đó hắn đã choáng ngợp như thế nào? Loài qủy từ trước đến nay luôn là loài có dung mạo xấu nhất vậy mà người trước mặt lại mang vẻ đẹp như thiên tiên.
Nghĩ lại lần đó thì cũng thật là xấu mặt. Không hiểu đầu óc hắn lúc đó để đi đâu mà có thể nghĩ kẻ đó là nữ nhi chứ, đã vậy lại còn muốn mang về hậu cung của mình sủng ái sau đó thì hắn đã bị người đẹp đánh cho trận. Sau này mới biết kẻ đó chính là Qủy Vương. Cũng chính từ đó hắn tự nguyện làm việc cho người đó vô điều kiện.
Chỉ đến khi loài qủy gặp họa bị tiên, ma, yêu tinh tiêu trừ thì hắn mới biết kẻ đó chưa bao giờ để tâm đến hắn.
- Ách, ngươi vẫn còn giận ta sao?
- Bây giờ thì chẳng có gì để giận mà không giận nữa. Ngươi chỉ cần biết ta sẽ không giúp ngươi làm bất cứ làm điều gì nữa.
- Làm sao đây bây giờ ta lại muốn ngươi giúp ta?
- Mặc xác ngươi.
- Aizz ngươi thật vô tâm nhưng ngươi chỉ có lựa chọn duy nhất là phải làm việc cho ta.
- Ta không giúp ngươi thì sao?
- Thì ta ép ngươi phải làm việc cho ta. Đây là kết qủa ngươi chọn đừng oán trách người khác.