Những linh hồn giãy dụa trong ánh sáng hoàng kim đó không ngừng tan biến, ánh trắng bị hắn dùng pháp lực thu lại tập trung chiếu xuống nơi hắn luyện công. Linh hồn hoà với ánh trăng sau khi tan biến hoá thành những dòng khí hoàng kim mỏng manh uốn luộn bị hắn hấp thụ.
Đêm nay mây đen phủ đầy trời, gió bắt đầu thổi mạnh gào thét, không khí thật qủy dị.
Hơn quá nửa số linh hồn bị hắn hấp thụ, cơ thể hắn cũng theo đó mà dần thay đổi, bạc môi giờ chuyển sang màu đỏ tím, thái dương bên trái đoá Châu mai sa màu tím ngày càng hiện rõ,
Nhưng ngay lúc hắn bắt đầu vận lực thu hết tất cả số linh hồn còn lại (bao gồm cả Dương Đằng) thì trận gió lớn thổi đến và phía sau chính là người hắn đã liệu được trước.
Đứng trước mặt hắn anh lạnh giọng nói:
– Qủy Vương nếu ngươi chịu giao ra cây sáo đen và linh hồn của Dương Đằng thì chúng ta sẽ rời khỏi không phiền ngươi luyện công nữa.
Môi tím khẽ nhếnh hắn trầm giọng:
– Nếu ta không giao ra thì sao?
– Câu này mà ngươi cũng phải hỏi sao? Tất nhiên là sẽ phá đám ngươi luyện công rồi (Qủy Huyết nhàn nhạt trả lời)
– Phá đám? Để xem ngươi có đủ năng lực để làm việc đó không đã.
Dứt lời Qủy Vương lần nữa giăng kết giới rồi nhanh chóng thoát ra khỏi đó, đứng trước mặt người.
– Lần này ngươi không cần từng người , lên cả đi.
– Được, Qủy Vương tiếp chiêu đi.
Lời vừa nói xong đạo hào quang xanh đỏ trái phải chém xuống như lưỡi dao đoạt mệnh lao nhanh chớp nhoáng về phía hắn. Chỉ cái nhích chân nhẹ nhàng hắn đã rất nhanh thoát khỏi lưỡi dao đó.
Từ trên cao hắn phi thân xuống bàn tay đầu ngón tay xuất hiện những móng tay màu tím dài mà sắc nhọn. Vừa hạ thân xuống đất chỉ cái vung tay nhẹ nhàng chưởng khí màu tử tím đồng loạt lao đến người đang đứng.
Cả không tránh mà vận chưởng phong công phá, đạo hào quang lao đến phá tan những chưởng khí màu tử tím thành những dải ánh sáng từ từ rơi xuống.
Không nói thêm nhiều chỉ cái nháy mắt Qủy Vương đã đứng trước mặt đánh tay đôi với cả người. Thân thể di chuyển nhẹ nhàng vậy mà những cường quyết hắn đánh ra thì sức mạnh kinh người, móng tay đó chẳng khác nào lưỡi kiếm mềm dẻo sắc bén.
Đánh nhau lúc cả người mới nhận ra pháp lực của hắn được nâng cao cách đáng sợ, nếu cứ đánh tay đôi thế này rất có thể phần thua sẽ thuộc về họ mất.
“Rầm”
Tốc độ của hắn quá nhanh khiến cả khó nhìn ra chiêu thức, cũng chính vì thế mà Qủy Huyết nhanh chóng bị hắn đánh mạnh vào ngực mà đập mạnh người xuống đất.
– Qủy Huyết ngươi không sao chứ?
Vừa tránh chiêu thức của hắn, anh vừa lên tiếng hỏi.
Cố gắng đứng dậy từ khoé miệng hộc ra ngụm máu, xem ra chiêu vừa rồi của hắn đã rất mạnh tay.
– Ta không sao.
Đến lúc này gió lớn đã nổi lên mạnh mẽ không khí nhiệt độ hạ thấp đáng kể nhưng không thể dập tắt ngọn lửa chiến đấu của người.
Qủy Vương tự động tách ra xa, thấy vậy cả người không khỏi khó hiểu nhưng vẫn cẩn trọng đề phòng vì họ biết đối thủ là Qủy Vương phút cũng không thể lơ là.
Và đúng như họ suy nghĩ, hắn tách xa người không phải hắn chịu thua mà là hắn ra đòn quyết định.
Từ lòng bàn tay hào quang tử tím không ngừng phát ra mạnh mẽ, hắn vận lực hút tất cả đất đá bên cạnh gom thành khối cầu thật lớn, ánh sáng hoàng kim bao vây xung quay toả sáng như khối cầu lửa.
Vận hết toàn lực hắn gầm lên xuất chiêu mạnh mẽ về phía người. Qủa cầu lửa bay thẳng đến nhưng khi đến gần thì bị tan ra thành nhiều khối đá lớn ánh lửa.
Vân Phong và Qủy Huyết thật không nghĩ đến khối cầu đó bị tan ra thành nhiều khối đá như vậy nên hiển nhiên khó lòng phá tan hết cùng lúc. Vì thế cả nhanh chóng bị đám đá đó va đập mạnh vào người bay xa vài mét rồi ngã xuống đất.
Lần này cả đều bị trọng thương khá nặng. Liếc sang hướng Qủy Huyết anh hỏi:
– Qủy Huyết ngươi chết chưa?
Ôm ngực khoé miệng lần hộc máu lớn, hắn trả lời:
– Chưa chết, đám đá đó sao giết được ta.
– Nếu vậy thì đánh nhau tiếp.
– Được.