Hai người Vân Phong và Qủy Huyết không mất thời gian nhiều đã đặt chân đến được Qủy Cốc. Một nơi như chính cái tên của nó âm u, qủy dị.
Bước vào trong cốc, đâu đâu cũng là những màn sương độc địa mờ ảo, màn sương này do những hồn ma vất vưởng tạo nên.
Cẩn thận đi vào trong cốc, người tự hiểu đã bước vào đây thì giây cũng không thể lơ là.
– Ngươi nói xem Qủy Cốc rộng như vậy liệu linh hồn Dương Đằng có thể ở đâu? (Vân Phong lên tiếng)
– Ta đoán rất có thể là ở Vực Đoạn Sầu.(Qủy Huyết xoa xoa cằm trầm ngâm)
– Nếu vậy chúng ta đến Vực Đoạn Sầu trước.
– Thiên Vân Phong, ngươi có biết Vực Đoạn Sầu ở đâu không?(liếc nhìn anh nhếch miệng cười nói)
– Ta chưa từng đến Qủy Cốc nên không biết.
– Haha ngươi không biết? Vậy phải làm sao đây ta cũng không biết.
– Ngươi cũng không biết mà dám cười đểu ta.(anh lạnh giọng nói)
– Ủa, ta có cười đểu ngươi sao?
– Ngươi…
Ngay lúc đó thì tiếng thét của Qủy vang dội từ trong cốc ngày càng lại gần. Điều đó đủ hiểu người sẽ phải bước qua xác lũ qủy để đến Vực Đoạn Sầu.
Không tia sợ hãi, lo lắng cả vô cùng bình tĩnh quan sát chờ lũ qủy xuất hiện.
Chưa qúa giây lũ qủy đồng loạt xuất hiện với số lượng không thể kể nổi. Chúng đông tới mức không thấy đường phía sau. Chưa cần xông trận nghe chúng kêu réo cũng đủ mệt đầu rồi, qúa là ồn ào.
Cả từ từ ngưng kết nội lực chỉ thoáng chốc ánh sáng xanh dương và đỏ huyết đã vây quanh người vô cùng chói mắt.
– Thời gian không còn nhiều ta với ngươi giải quyết lũ này sớm cho xong chuyện. (Qủy Huyết nhàn nhạt nói)
– Được, lũ này thật quá là ồn ào.
Sau tiếng động lớn rung trời lở đất của lũ qủy, có vẻ chúng cũng không thể chờ thêm được nữa liền đồng loạt xông lên. Bắt đầu trận chiến lớn.
Chưởng nối tiếp chưởng, lam huyết chưa bao giờ lại ăn ý đến vậy. Người phía trước kẻ phía sau tấn công phía.
Vận nội lực ngưng kết ở thượng tiêu (ngực đó) cả đều dừng xuất chưởng mà chờ cho lũ qủy ngu ngốc đồng loạt lao vào.
“RẦM”
Tiếng động lớn phát ra từ chính giữa, chờ lũ qủy xông vào cả liền phát nội lực ra ngoài, sức mạnh vô cùng lớn đã tiêu diệt hết qúa nửa lũ qủy.
Tách nhau ra cả mỗi người hướng khác nhau đồng loạt xuất chưởng, chưởng khí xanh đỏ phát sáng cả khung trời.
Sau gần tiếng lũ qủy chỉ sót lại con qủy đang run lẩy bẩy sợ hãi trốn sau tảng đá.
Qủy Huyết cười khẩy lại gần nói:
– A! Vẫn còn xót lại con sao? Như vậy ngươi thật lẻ loi chi bằng ta giúp ngươi tay sớm đoàn tụ với bọn chúng.
– Qủy Huyết khoan đã.
(Vân Phong lại gần ngăn cản hắn ra tay)
– Sao ngươi lại ngăn ta? Còn con để lại làm gì chi bằng tiễn đi sớm.
– Ngươi tiễn nó đi sớm vậy lấy ai dẫn chúng ta đến Vực Đoạn Sầu.
– Ngươi nói phải suýt nữa ta quên mất.
Xách cổ con qủy đang trốn lại gần, Qủy Huyết hăm doạ hỏi:
– Ngươi biết Vực Đoạn Sầu ở đâu không? Nếu ngươi không nói thật tự biết hậu qủa rồi chứ.
Con qủy không biết nói chỉ có thể gật đầu như gà mổ thóc.
Quẳng con qủy ra xa, hắn lạnh giọng nói:
– Mau dẫn đường chúng ta đến đó.
Con qủy không dám chậm trễ liền lồm cồm bò dậy nhanh chóng dẫn đường.
…..…..…..
Liên Thảo sợ hãi chạy khỏi đó và cứ chạy như vậy cho đến khi trước mặt biệt thự màu trắng hiện hữu. Mọi người coi cô là qủy, là thứ độc ác cô chịu. Còn người thân của cô chắc chắn sẽ nhận ra cô.
Bám lấy cổng sắt sừng sững cô nhìn vào bên trong mong muốn trông thấy người thân.
Tiếng ô tô chạy lại gần, bà Lâm mệt mỏi gục vào cửa xe. Đã ngày rồi Dương Đằng thì cứ giốt mình trong phòng không ra ngoài, đứa con gái Liên Thảo lại mất tích trong đêm. Rốt cuộc tai hoạ gì đang xảy ra với Lâm gia vậy. Nhớ đến ông Lâm (cha Liên Thảo) bà thật chỉ muốn sớm đến gặp mặt người chồng mình suốt đời yêu thương. Nhưng nghĩ đến đứa con còn chưa yên bề gia thất làm người mẹ bà có thể vui vẻ mà đi được sao.
Uể oải mở cửa xuống xe, không khí thanh mát này sẽ giúp bà khuây khoả hơn rất nhiều.
– Mẹ ơi! Con là Liên Thảo này.
Giọng nói nghẹn ngào của Liên Thảo từ đằng sau vọng lại.
– Liên Thảo!
Vội quay mặt lại nhìn chỉ là đến khi nhìn rõ người phía sau. Bà Lâm đưa tay lên miệng hét lớn:
– AAAAAAAA….QỦY…