Tiêu Hà không rõ chính mình hiện tại rốt cuộc là có cảm giác gì. Nhìn thấy người mình thích đứng ở trước mặt, điều duy nhất hắn nghĩ đến chính là đi hỏi cô sự thật có phải hay không đã kết hôn nhưng khi nam nhân kia từ trên xe bước xuống dưới hắn bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều có đáp án.
Hắn nhìn Hứa Niệm Hi hướng nam nhân kia đi đến, hai người tuy nói không có bất kỳ hành động thân mật gì nhưng hắn vẫn thực chói mắt. Cổ họng khô khốc, hắn muốn nói cái gì đó nhưng một câu cũng đều nói không nên lời.
"Chủ biên?" Hứa Niệm Hi thấy Tiêu Hà, hướng hắn cười chào hỏi.
Nghe tiếng gọi, Tiêu Hà đang thất thần liền hoàn hồn, hắn nhìn vào đôi mắt Niệm Hi đứng cách đó không xa còn có nam nhân trầm mặc bên cạnh cô, không tiếng động đánh giá, sau một lúc lâu mới có phản ứng.
"Vị này chính là?" Tiêu Hà hướng hai người đi tới, biểu tình thực tự nhiên nhìn Hứa Niệm Hi như chưa có chuyện hắn vừa suy nghĩ đến rối bờ. Hứa Niệm Hi giật mình, ngó mắt nhìn người bên cạnh vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, ngón tay rũ bên người hơn hơi cuộn lên, cô mím môi đáp: "Anh ấy là... chồng tôi." Còn chưa thực sự quen hai chữ này.
"Ồ, hóa ra là chồng a!" Tiêu Hà cười cười, tự giới thiệu sau đó chủ động duỗi tay ra cùng Phó Ninh Xuyên chào hỏi. Kế tiếp chính là nói một ít chuyện vụn vặt, Tiêu Hà thuận miệng lôi kéo một ít đề tài, một đôi mắt đen cẩn thật mà chú ý nhìn phản ứng của cô. Hứa Niệm Hi biểu tình thực không nhiều lắm chỉ thực đạm mà cười cười.
Hàn huyên không ít thời gian cũng nên tạm biệt, Tiêu Hà mỉm cười gật đầu, đang định nhìn theo hai người rời đi bên cạnh đột nhiên xuất hiện một âm thanh bén nhọn:
"Chủ biên," người đến là Chu Khả, mới ra tới sảnh liền thấy ba người đứng ở bên này vì thế chủ động qua đây, "Thật trùng hợp! Mọi người còn chưa về sao?"
Tiêu Hà ừ một tiếng. Hứa Niệm Hi tính toán lên xe liền nghe thấy tiếng Chu Khả phía sau, động tác khom lưng dừng một chút rồi sau đó không do dự mà tiếp tục chui vào. Cô không nghĩ tiếp tục ở lại nơi này mà Phó Ninh Xuyên sẽ không tự nhiên đi chào hỏi, ngồi lên ghế lái liền khởi động xe rời đi.
Nháy mắt chỉ còn lại Tiêu Hà cùng Chu Khả, nàng thấy ánh mắt Tiêu Hà rõ ràng vẫn nhìn theo chiếc xe, bàn tay rũ bên hông không cam lòng siết chặt lộ rõ từng khớp xương. Nàng phát hiện mệnh Hứa Ninh Xuyên thực tốt, cùng Phó Ninh Xuyên kết hôn còn dễ dàng được chủ biên coi trọng, tất cả đều là điều nàng thập phần muốn nhưng khó có được. Cũng đều là người như nhau, dựa vào cái gì mà vân mệnh kém nhiều như vậy?
Suy nghĩ điều này, Chu Khả càng thêm khó chịu, thấy Tiêu Hà tính toán rời đi vội vàng lộ ra gương mặt tươi cười chắn đường đi của hắn.
"Có chuyện gì?" Tâm trạng Tiêu Hà hiện tại đang tràn đầy mất mát liền bị Chu Khả chặn đường càng thêm tối sầm mặt mày. Chu Khả cười rộ lên, khuôn mặt trang điểm tinh xảo sáng lạn ý cười, nàng thanh giọng khụ một tiếng: "Chủ biên, nghe nói ở đường Phú Ninh hiệ tại có một tiệm lẩu mới khai trương, hương vị đặc biệt ngon, lúc này cũng tan tầm, không bằng cùng đi nếm thử xem, vừa lúc..."
Chu Khả còn muốn nói tiếp liền bị đánh gãy, Tiêu Hà lắc lắc đầu, sắc mặt nhàn nhạt cự tuyệt: "Thực xin lỗi chút nữa còn có việc, cô đi chơi vui vẻ."
Dứt lời hắn liền vòng qua Chu Khả nhanh chóng lái xe rời đi, Chu Khả sửng sốt hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, một khuôn mặt đẹp lúc trắng lúc xanh.
Đèn giao thông báo hiệu đèn đỏ, Phó Ninh Xuyên liền an ổn dừng xe, quay đầu lẳng lặng nhìn cô. Hứa Niệm Hi rất nhanh nhận thấy tầm mắt hắn, có chút khẩn trương cắn cắn môi.
"Ngày mai được nghỉ, buổi tối em có muốn đi nơi nào không?"
Nơi muốn đi? Hứa Niệm Hi giật mình, nhất thời không phản ứng được rốt cuộc hắn muốn nói cái gì.
"Tỷ như trung tâm thương mại, rạp chiếu phim,..." Hắn ho nhẹ một tiếng, nói ra mấy nơi lại nhìn cô: "Không nơi nào muốn đi sao?"
Đi đâu đó một chút? Hứa Niệm Hi tinh tế nghĩ, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, bên trong xe dị thường an tĩnh, thẳng đến khi xe khởi động một lần nữa cô mới đột nhiên phản ứng lại. Mua quần áo, xem phim gì gì đó... hình như là hẹn hò a?
"Ninh..." Cô động động khóe miệng tính toán hỏi kết quả lời nói bị hắn đánh gãy, Hứa Niệm Hi thề chính mình nhìn thấy biểu tình hơi hoảng loạn trên mặt hắn, trong lòng nhịn không được có chút cười thầm.
"Hiện tại đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn trước." Hắn nói chuyện thực mau, vội vàng đánh gãy lời nói của cô, tay lái quẹo phải, xe chậm rãi giảm tốc độ. Hứa Niệm Hi ngồi ghế phó lái, ngón tay đặt trên đầu gỗi nhẹ nhàng gõ gõ theo nhịp, thỉnh thoảng nhìn trộm hắn vài lần, như vậy bỗng dưng cảm thấy chơi thực vui.
Tới siêu thị, tan tầm chiều thứ có chút đông, vì phòng ngừa bị tách ra, Phó Ninh Xuyên đi phía trước liền một tay giữ chặt xe mua sắm một tay nắm lấy tay cô, năm ngón tay chế trụ. Vào trong siêu thị người càng đông, hai người đi qua đám người đông đúc nhìn thấy đồ ăn vặt định mua một chút, không cần Hứa Niệm Hi duỗi tay hắn đã chủ động cầm một ít bỏ vào trong xe mua sắm. Đồ ăn vặt cô yêu thích thật sự quá nhiều, còn chưa tới khu bán rau quả, xe mua sắm đã chất đầy đồ ăn vặt mà hắn tựa hồ cũng không phát giác còn muốn mua nữa.
"Đủ rồi..." Hứa Niệm Hi nhìn không được, cầm lấy ngón tay hắn lay lay, "Nhiều như vậy, ăn hết sẽ thật béo."
Hắn giật mình, tầm mắt nhìn xuống đống đồ ăn trong xe, liếc mắt một cái đảo qua đồ ăn vặt đều là hàm lượng chất béo cao dễ béo phì, hắn vừa lòng gật đầu: "Đi thôi!"
Mập một chút mới tốt, về sau ôm cô cảm giác sẽ càng tốt hơn.
Hai người lại lấy thêm một giỏ hàng, chuyên tâm chọn rau quả, Phó NInh Xuyên lấy một chút thức ăn ngày thường cô tương đối thích cùng với thịt, trong đầu cân nhắc về nhà nên chế biến thế nào. Hắn ở phía trước chọn đồ ăn, người thật sự đông, Hứa Niệm Hi đứng ở phía sau chờ hắn, cô nhàm chán nhìn xung quanh, cúi đầu định lấy điện thoại ra giết thời gian đột nhiên bị đụng một cái khá mạnh. Trọng tâm nháy mắt không vững, cô cả người đều lùi lại vài bước mới dừng lại không cẩn thận đụng vài người phía sau. Hứa Niệm Hi hoảng loạn, tay không biết nên đỡ cái gì để đứng vững.
"Cảm ơn!" Đỡ cô là một người phụ nữ trung niên, Hứa Niệm Hi liên tục cảm ơn, tay còn che che trống ngực vì bị bất ngờ mà đập liên hồi. Người phụ nữ trung niên không nói gì chỉ cười cười sau đó liền rời đi.
"Không có việc gì?" Phó Ninh Xuyên nghe thấy tiếng la phía sau lập tức quay đầu lại, đáng tiếc vẫn không kịp đỡ lấy cô, lúc này nắm tay cô xem xét trên dưới xem cô có bị thương hay không. Hứa nIệm Hi lắc đầu ý bảo chính mình không có việc gì.
Người thật sự quá nhiều, lại không chú ý mới bị đụng vào, Hứa Niệm Hi không đem chuyện này để trong lòng quá mức, cô đang định cùng Phó Ninh Xuyên tiếp tục mua sắm liền có một nữ nhân chắn trước mắt. So với Chu Khả mỹ diễm thì nữ nhân này có thể nói là đơn giản, hào phóng, chỉ áo sơ mi với quần jeans nhưng mặc trên người nàng lại rất có khí chất.
"Ngươi hảo." (chauuquangg: lời này mình để nguyên cho hay vậy) Cô thấy nữ nhân trước mặt hướng mình bắt tay, trên mặt mang theo sự ôn hòa lại làm cô cảm thấy có chút kỳ quái, lặng thinh một giây mới trả lời: "Vừa rồi là tôi không cẩn thận, Hứa tiểu thư không có việc gì chứ?" Nữ nhân mang theo nét tự nhiên hào phóng, cách nói chuyện thập phần ôn nhu.
Nhưng cái cô chú ý là cách người trước mắt xưng hô với mình, thực chính mình tin tưởng bản thân không nhận thức cô gái này, suy nghĩ xong cô theo bản năng nhìn Phó Ninh Xuyên kế bên, có lẽ là bạn của hắn.
Nhưng kết quả lại không phải.
Cái này khiến Hứa Niệm Hi cảm thấy kỳ quái, cô nhẹ đáp không có việc gì liền không nói chuyện nữa. "Ta đoán Hứa tiểu thư thật sự muốn biết tôi là ai," Nữ nhân hơi hơi mỉm cười, bắt đầu tự giới thiệu: "Tôi là Thi Vũ, vị hôn thê của Lạc Sanh."
Nhìn Hứa Niệm Hi mang biểu tình kinh ngạc, nàng tiếp tục nói chuyện: "Nói vậy xem ra Hứa tiểu thư và anh ấy quen nhau đi?"
So sánh với Thi Vũ đĩnh đạc mà nói, Hứa Niệm Hi liền có vẻ hơi thẫn thờ, lúc này cô rũ mắt, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lại với nhau.
Há chỉ là quen biết?
Mấy năm trước hai người vẫn là một đôi tình lữ còn từng nói trông đợi tương lai hai chúng ta sau này, tỷ như muốn mua nhà ở đâu, trang trí phòng thế nào, muốn con trai hay con gái.
Đáng tiếc tất cả đều đã qua.
Cảm giác được cảm xúc của Hứa niệm Hi có chút biến hóa, Phó Ninh Xuyên nắm tay cô nói: "Thi tiểu thư còn có chuyện gì không? Không có việc gì ta liền cùng vợ mình rời đi trước."
Tiếng nói trầm thấp phát ra, Thi Vũ mới chú ý tới bên người Hứa Niệm Hi còn có một nam nhân, hắn thoạt nhìn so với Lạc Sanh còn cao hơn một chút, mặt mày sơ lãnh nhìn chính mình, nàng bỗng nhiên thấy rùng mình mà không có lý do.
"Hóa ra Hứa tiểu thư đã kết hôn, thật chúc mừng," Thi Vũ ngoài cười nhưng trong không cười,"Nói như vậy cũng nên đem sự tình mấy năm trước quên đi phải không?"
Thi Vũ cố tình chọc vào chỗ đau của Niệm Hi, cô phải mất nhiều thời gian mới để được chuyện này xuống nhưng mỗi lần nhắc tới vẫn có một loại cảm giác bị đâm đến đau đớn. Sau một lúc lâu, Hứa Niệm Hi khẽ cười, nhìn thẳng vào Thi Vũ: "Đó là đương nhiên, rốt cuộc cũng là chuyện của nhiều năm trước, thật sự không cần thiết lại nhớ đến."
Lời nói của cô cũng mang ý tứ nhắc lại Thi Vũ chuyện trước kia nhưng cô nàng không có vẻ giận còn mang theo ý cười, trên mặt trước sau vẫn treo lên một nụ cười mỉm khéo léo.
"Nói cũng đúng."
Hứa Niệm Hi không hề nói tiếp. Hai người thật sự không thân không có gì để trò chuyện, Thi Vũ liền ung dung, thong thả rời đi, Hứa Niệm Hi đứng ngây người tại chỗ, lúc sau mới ngước mắt nhìn hắn: "Đi thôi!"
Thờ điểm ăn cơm, Hứa Niệm Hi vẫn luôn nghĩ đến chuyện ở siêu thị, mấy năm không gặp, Lạc Sanh cũng đã có vị hôn thê mà cô cũng đều đã kết hôn. Trong khoảng thời gian này, cái tên Lạc Sanh thường xuất hiện khiến cô có chút bực bội, ai cũng không hy vọng chuyện đã sớm qua lại suốt ngày bị lấy ra nhắc lại.
"Ăn nhiều một chút." Lúc này một miếng thịt được bỏ vào trong chén, thành công lôi suy nghĩ của cô trở lại, Hứa Niệm Hi nhìn vào đôi mắt không hề gợn sóng của hắn, hô hấp nhẹ nhàng.
Lúc sau đem thịt bỏ vào trong miệng, Hứa Niệm hi trong lòng than nhẹ, sự tình đều đã qua lâu như vậy, cô cũng sớm buông xuống, dù sao cũng đã hờ hững, chẳng lẽ cám không cho mấy người râu ria đó bàn tán? Nghĩ như vậy muộn phiền trong lòng đều sớm tan, khóe miêng hơi cong cong vui vẻ mà ăn cơm.
Thời điểm hai người tới rạp phim còn sớm, Hứa Niệm Hi ngồi một bên chờ đơi Phó Ninh Xuyên đi mua đồ uống, cô cúi đầu nhìn sách giới thiệu phim, nhìn xem dạo gần đây có phim điện ảnh nào đáng giá. Lúc sau một ly đồ uống đưa tới trước mặt, cô theo bản năng duỗi tay nhận lấy nhưng có chút vô lực làm ly nước hơi nghiêng.
"Để ý chút." Đồ uống được cầm thẳng lại, tay Hứa Niệm Hi bị hắn bao bên ngoài, lòng bàn tay hơi lạnh cùng tay cô tiếp xúc gắt gao, cô ngơ ngác a một tiếng tỏ ý đã rõ.
Chính thức tiến vào phòng chiếu phim, hai người mua vị trí tương đối xa bởi vậy cũng không chịu nhiều quấy rầy. Nội dung bộ phim không tồi, thời điểm hai người xem xong còn sớm nhưng Phó Ninh Xuyên thấy cô có chút mệt nhọc liền trực tiếp về nhà, bỏ qua ý tưởng đi dạo phố ban đầu.
Vẫn là phân phòng ngủ, hắn thấy cô vào phòng tắm mới trở về phòng mình, cách cửa có thể nghe được tiếng nước rất nhỏ, hắn nằm xuống giường, ánh mắt vẫn luôn bình đạm dần dần dâng lên một ít ý cười.
Lạc Sanh? Đã sớm qua rồi, hiện tại hay về sau cô đều là của hắn!
Hứa Niệm Hi tắm rửa xong liền lên giường nằm xuống, cô cầm lên di động liền thấy một tin nhắn được gửi đến, nhấn vào, người gửi tin nhắn là ba cô.
"Niệm Hi, khi nào rảnh về thăm nhà một chút?"