Tóm tắt chương : : dưới áp lực học tập nặng nề, Kim Hạ đã đưa ra quyết định sẽ rời khỏi đây, nhưng may mắn thay, những người bạn thân thiết đã giữ cô ở lại, kéo cô ra khỏi bóng tối.
Tháng ngày học thử sắp kết thúc, liệu rằng sự cố gắng của Kim Hạ có được đền đáp.
Chúng ta cùng đọc tiếp nhé.-------------------------------------Cuộc sống vẫn tiếp tục, mối quan hệ của Lục Dịch và Kim Hạ ngày càng thân thiết.
Người ta nói rửa gần rơm lâu ngày cũng cháy là có thật rồi.--- LỚP HỌC ---- Ôi trời ơi, lại sắp kiểm tra cuối tháng nữa rồi!!! – Tạ Tiêu than thở.- Chắc cũng giống kiểm tra bình thường mỗi tuần đúng không? – Kim Hạ thắc mắc hỏi.- Kiểm tra tuần thì chỉ kiểm những kiến thức vừa học, nhưng tháng thường khó hơn nhiều, có dạng của đề thi đại học thật, và hầu như đều lấy các câu từ đề thi đại học ra – Tạ Tiêu giải thích cho Kim Hạ.- Ôi trời ơi, điểm tuần cao nhất cũng chỉ mới có điểm, lần này chết thật rồi.- Kiểm tra thì cũng xung quanh có một vài dạng thôi, đừng sai các câu dễ, những câu trung bình cẩn thận một chút, các cậu khác chọn đại, nếu may mắn thì điểm với cậu cũng không phải là không thể.- Cậu nói nghe dễ quá nhỉ.
Bạn học Lục,… còn vài ngày nữa kiểm tra ….
cậu có thể,….Kim Hạ vừa nói vừa nắm lấy tay Lục Dịch ra vẻ cầu xin, khiến Lục Dịch có chút bấn loạn, và hoản hốt, liền rụt tay lại, trả lời:- Không thể.- Ê, hay là chúng ta học nhóm đi, chuẩn bị cho kiểm tra sắp tới có được không? – Lam Thanh Huyền nói lớn với mọi người- Được đó, được đó, có vài vấn đề tớ không hiểu lắm – Tiểu Hi nói.- Tán thành – Lan Diệp- Tán thành – Tạ Tiêu- Tán thành – Dương Nhạc- Tớ cũng tán thành.
Cậu ấy cũng tán thành, tớ là người đại diện phát ngôn cho cậu ấy.Kim Hạ vừa nói vừa chỉ qua Lục Dịch, cười gian xảo.
Lục Dịch cũng chỉ có thể im lặng thở dài.--- THƯ VIỆN ---Mọi người hẹn nhau : đến thư viện học nhóm.
Tất cả cùng nhau trao đổi vấn đề thắc mắc, giúp đỡ nhau giải các bài tập, rất nhanh chóng cũng đã hoàn thành được rất nhiều thứ.
Mọi người cùng nhau học, cùng nhau ăn vặt, uống trà sữa, mọi thứ rất vui vẻ.Đã mấy tiếng trôi qua, mọi người đều thấm mệt, đều đã trở về nghỉ ngơi, chỉ còn Kim Hạ làm chưa xong bài tập, đành phải ở lại.Từ kí túc xá nam có thể nhìn thấy được thư viện.
Lục Dịch sao khi tắm xong, đứng bên cửa sổ ngắm trời đất, rồi ngắm đến thư viện.
Kim Hạ vẫn ở đó, nhưng hình như không còn làm bài tập nữa, mà là đang ngủ gục trên bàn.
Lục Dịch gọi điện thoại cho Tiểu Hi và Lan Diệp, để kêu Kim Hạ về, nhưng lại không ai nghe máy.
Đám Lam Thanh Huyền cũng đã ngủ hết rồi, nên chỉ có thể đích thân Lục Dịch xuống dưới vậy.Bước đến gần cô gái nhỏ, gương mặt mệt mõi nhưng vẫn không mất đi nét dễ thương của Kim Hạ khiến Lục Dịch có chút luyến tiếc không muốn rời mắt khỏi cô.
Nhìn kĩ lại, đúng là Kim Hạ rất dễ thương, không quá xinh đẹp như hoa hậu, nhưng thật sự rất đáng yêu, tính tình thì không cần nói nhiều nữa, rất biết cố gắng, rất dễ gần, lại rất tốt bụng nữa.
Nói thẳng ra, cô nàng cũng khá hoàn hảo đó chứ.
Lục Dịch nhìn Kim Hạ mà miệng bất giác nở nụ cười.- Có cậu thật tốt,… tớ thích cậu…Kim Hạ nói trong cơn mê man, khiến nụ cười của Lục Dịch cũng biến mất.- Dậy đi, sắp đóng cửa rồi – Lục Dịch đánh vào người Kim Hạ không thương tiếc, khiến Kim Hạ giật mình tỉnh dậy.- Là cậu à? Nhưng mà thư viên mở cả đêm mà.- Dù vậy, nhưng người ta cũng cần nghỉ ngơi.
Bây giờ ở đây chỉ còn mỗi mình cậu, cậu còn ở đây, làm sao người ta dám ngủ.
Cậu cũng phải nghĩ cho người ta chứ.- Hôm trước còn nói ích kĩ một chút, nghĩ cho bản thân, hôm nay lại kêu nghĩ cho người khác sao? – Kim Hạ dọn dẹp đồ đạc, nói thầm trong miệng.- Còn tùy trường hợp chứ.- Cậu chả khác nào ông nội của tớ.- Nói cái gì vậy.- Không có gì.
Về, về, về, về thôi.Ngày thứ .- Đây, cái này cho cậu – Kim Hạ cầm theo ly trà sữa full topping đến cho Lục Dịch- Cho tớ? Tại sao?- Hôm nay là ngày cuối cùng rồi.- Cậu vẫn muốn đi sao? – Lục Dịch nghe Kim Hạ nói liền nhíu mày.- Không phải.
Ý tớ là ngày cuối cùng trong kì học thử tháng của tớ.
Hôm nay sẽ có kết quả có được ở lại hay không.- Các em đã một tháng bắt đầu năm học mới, các em cũng cảm nhận được những khó khăn và vất vả của lớp rồi đó.
Tình hình lớp mình không đến nổi tệ, nhưng cũng không thể nói là yên tâm được, nên các em cần phải cố gắng nhiều hơn đó.
Được rồi chúng ta bắt đầu tiết học thôi.- Thầy không công bố kết quả sao? – Kim Hạ thắc mắc- Có lẽ cuối ngày mới nói – Lục Dịch trả lời.- Ây da,..
còn phải chờ sao? Hồi họp chết đi được.- Yên tâm đi Kim Hạ, cậu đã cố gắng cả tháng qua rồi, nhất định không có vấn đề đâu – Tạ Tiêu quay xuống trấn an Kim Hạ.Buổi trưa hôm đó mọi người lại cùng nhau dùng cơm- Kim Hạ, sao cậu không ăn vậy, chiều không có sức học nữa đâu – Lam Thanh Huyền hỏi Kim Hạ.- Tớ không có tâm trạng ăn- Chuyện lạ có thật, Kim Hạ của chúng ta mà lại chê đồ ăn sao? – Tạ Tiêu thắc mắc.- Cậu bớt nói vài câu đi – Lan Diệp đánh vào người Tạ Tiêu nói.- Kim Hạ, không sao đâu, cậu không cần lo như vậy, chắc chắn cậu sẽ được nhận mà – Tiểu Hi tiếp lời.- Nếu cậu có thể ở lại coi như công sức bỏ ra đã được đền đáp, còn nếu không,… thì coi như là một trải nghiệm, cậu cũng đã cố gắng nhiều lắm rồi, cho dù thế nào thì cũng không còn gì hối hận – Dương Nhạc lên tiếng.- Thôi được rồi.
Kim Hạ ăn cơm đi, tin tớ, chắc chắn không sao đâu, nào nào, ăn cơm.--- LỚP HỌC ---- Các em, hôm nay kiểm tra có tốt không?- Không ạ!!- Lần kiểm tra tháng đầu tiên, làm không tốt cũng không sao, lần sao rút kinh nghiệm là tốt hơn là được.
Còn một chuyện nữa.
Lớp mình có hai bạn học sinh mới.
Cũng đã qua tháng học thử rồi, hôm nay ban giám hiệu cũng đã ra quyết định.
Lâm Khả Hân, Viên Kim Hạ, chúc mừng hai em, khảo sát đã kết thúc, hai em đã trở thành học sinh chính thức của trường.- Yeahh!! – Mọi người ai cũng mừng rỡ- Kim Hạ, chúc mừng cậu, tớ nói không sai đúng không – Tạ Tiêu quay xuống chúc mừng Kim Hạ.- Kim Hạ, tối nay chúng ta đi ăn mừng đi – Tiểu Hi nói.- Phải đó, tối nay là cuối tuần, chơi thâu đêm luôn – Lam Thanh Huyền tiếp lời.Kim Hạ nghe mọi người nói vậy, thật sự cảm thấy rất vui.
Kim Hạ quay qua nhìn Lục Dịch với ánh mắt đắc ý, chờ câu khen ngợi từ cậu.- Tốt lắm, không uổng công sức của tớ - Lục Dịch lấy tay xoa đầu Kim Hạ như một đứa trẻ.Tối hôm đó, mọi người cùng nhau đi ăn thịt nướng, chúc mừng Kim Hạ.
Trên đường quay về, họ vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Tạ Tiêu không để ý, vô tình hất ly trà sữa trong tay lên đám người đang đi đối diện.- Tôi xin lỗi- Cậu em, dơ đồ rồi thì xin lỗi là xong à.- Ngại quá, ngại quá, chúng tôi không cố ý đâu, xin lỗi, anh đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng tôi – Dương Nhạc tiến lên giải vây cho Tạ Tiêu.- Bỏ qua sao? Bỏ qua này – Tên cầm đầu nói rồi, đưa tay đánh vào mặt Dương Nhạc.- Nè, sao lại đánh cậu ấy, là do tôi làm, các người muốn làm gì thì nhắm vào tôi – Tạ Tiêu tức giận nắm lấy cổ áo tên đó.- Tao không chỉ đánh nó, đánh mày, mà còn đánh hết đám tụi bây.
Tụi bây lên.- Chạy thôi!!Lam Thanh Huyền chạy đến đỡ Dương Nhạc rồi kéo Tiểu Hi và Lan Diệp chạy đi, Lục Dịch cũng tiến đến kéo Tạ Tiêu và Kim Hạ.
Cả đám người chia nhau ra chạy, nhưng dường như đám giang hồ kia vẫn không chịu buông tha họ, đuổi theo họ suốt cả đoạn đường.- Chạy nữa đi, nhảy qua tường kìa, giống như trong phim đóLục Dịch, Kim Hạ và Tạ Tiêu vô tình chạy vào một ngỏ cụt.- Không liên quan họ, chuyện tôi làm một mình tôi gánh – Tạ Tiêu hùng hồn nói.- Nhưng tao không thích, hai nam một nữa sao… Ây da,… được rồi, tao sẽ tha cho hai đứa bây, với điều kiện, để con nhỏ đó ở lại.- Vậy mày giết tao trước đi – Tạ Tiêu tức giận nói, rồi tiến lên đánh nhau với bọn họ.- Tạ Tiêu, đừng!!Bọn họ đông người, lại còn thêm là giang hồ thứ thiệt, nên một mình Tạ Tiêu không thể nào đánh lại bọn họ.
Bọn giang hồ đó cũng chia ra, một đám đánh nhau với Tạ Tiêu, một đám tiến đến tấn công Lục Dịch và Kim Hạ.
Tạ Tiêu bị họ đánh đến nổi nằm dài dưới đất, máu me khắp người.
Bên này thì Kim Hạ đang rất hoản loạn vì bị rất nhiều người bao vây đánh, cô nàng đang rất sợ, nắm tịt mắt lại, tay ôm đầu, nên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Kim Hạ không hề hay biết, phía trên, Lục Dịch dùng nguyên thân mình đỡ hết mọi cú đánh cho cô.- Dừng lại, cảnh sát đến rồi – Lam Thanh Huyền dẫn theo cảnh sát chạy đến khiến bọn giang hồ cũng bỏ chạy.- Các cậu không sao chứ? – Lam Thanh Huyền chạy đến hỏi mọi người.Kim Hạ cũng mở mắt dần, nhìn thấy Tạ Tiêu ngời bê bết máu, liền chạy đến xem.
Nhưng cô lại vô ý không nhìn thấy Lục Dịch ở sau lưng mình cũng đang thở gấp đau đớn.
Sau đó cảnh sát cũng đưa Tạ Tiêu đến bệnh viện trước.- Mọi người có ai bị thương nặng không? – Dương Nhạc hỏi mọi người- Lão Lục hình như không ổn lắm nè – Lam Thanh Huyền chạy đến đỡ Lục Dịch nói.Lục Dịch một tay ôm bụng, một tay ôm lưng, dáng đi không thể nào thẳng lên nổi.
Kim Hạ nghe vậy, chợt nhớ đến còn có Lục Dịch nữa, vội chạy lại níu tay Lục Dịch hỏi.- Cậu cũng bị đánh sao?- Lúc nãy tớ thấy cậu ấy …..
– Lam Thanh Huyền đang nói dỡ- Chưa chết được đâu.Lục Dịch lạnh lùng gạt tay Kim Hạ ra, rồi bỏ đi, nhìn dáng đi của Lục Dịch, có vẻ như rất đau thì phải.- Nè cậu không sao thật chứ? – Dương Nhạc hỏi lại một lần nữa- Không sao.- Kim Hạ, cậu không sao chứ, có đau ở đâu không? – Tiểu Hi và Lan Diệp tiến đến hòi Kim Hạ- Không sao, mình không thấy …Nói đến đây, Kim Hạ chợt nhận ra bản thân hầu như không cảm thấy đau ở đâu cả, nhưng lúc đó Kim Hạ và Lục Dịch đang đứng gần nhau, mà Lục Dịch bị thương đau như vậy, nhưng tại sao Kim Hạ lại một chút trầy xước cũng không có.
Không lẽ…- Lục Dịch, cậu lúc nãy là….
đỡ hết cho tớ sao? – Kim Hạ chạy theo chặn đường Lục Dịch lại nói.Lục Dịch nhìn Kim Hạ, rồi liếc mắt đi nơi khác nói- Không có.Lục Dịch sau đó cũng lấy tay đẩy Kim Hạ qua một bên, rồi lại bước đi.
Mọi người cùng nhau đến bệnh viện xem tình hình Tạ Tiêu.
Cũng không quá nghiêm trọng, nên mọi người cũng trở về.“Kéo cậu ta chạy là mình, dùng cả thân mình che chắn hết cho cậu cũng là mình, vậy là chỉ quan tâm mỗi Tạ Tiêu, tức chết đi được.
Ôi trời ơi, đau quá, đau chết đi được, sao bọn họ ra tay mạnh dữ vậy nè trời.” – Lục Dịch nằm trên giường mà bực tức trong lòng.Ngày thứ .Kim Hạ bước vào lớp mang theo một ly trà sữa trên tay.- Cái này cho cậu đấy.- Không cần – Lục Dịch nhìn ly trà sữa rồi đẩy ngược lại chỗ Kim Hạ.- Hôm đó vì tớ mà hại cậu bị thương như vậy.
Xin lỗi cậu, cái này coi như là đền bù.- Không cần đâu.- Tớ biết, lúc đó là tớ sai, là tớ vô ý lấy cậu ra làm lá chắn, nhưng tớ hoảng quá nên không biết mình đang làm gì nữa.
Nhưng mà … dù sao cậu cũng là con trai, những tình huống như thế này đáng lẽ cậu nên bảo vệ tớ chứ, sao lại tức giận chỉ vì chuyện đơn giản như vậy.
Đến Tạ Tiêu còn vì tớ mà xông lên bị họ đánh đến nhập viện mà cậu ở đây chấp nhất tớ mấy chuyện này.- Phải, là tớ nhỏ nhen, keo kiệt, ích kỉ đó, vì chuyện cỏn con này mà tức giận đó.
Tạ Tiêu vì cậu mà xông lên, vậy cậu đi tìm cậu ấy, mua trà sữa cho cậu ấy đi – Lục Dịch tức giận đứng lên to tiếng với Kim Hạ khiến mọi người ai cũng giật mình.- Cậu bị làm sao vậy, mọi người ai cũng nói cậu tốt bụng, vậy mà bây giờ bạn cậu còn đang trong bệnh viện mà cậu ở đây nói chuyện như vậy sao?- Kim Hạ à, không phải như vậy đâu, thật ra Lão Lục cậu ấy,….Lam Thanh Huyền thấy hai người cãi nhau, nên tiến đến giải thích, chưa nói hết câu thì bị Lục Dịch cắt lời.- Giờ cậu nhìn thấy bộ mặt thật của tớ rồi đó, vậy tránh xa tớ ra đi.Tiết học hôm đó, Kim Hạ lên ngồi cùng Lan Diệp, không khí xung quanh rất khó chịu, mọi người ai cũng không dám mở lời nói gì.--- KÍ TÚC XÁ NAM ---- Lão Lục à, người khác nhìn không ra, nhưng cậu không giấu được tớ đâu.
Cậu vì bảo vệ Kim Hạ nên bị thương đầy mình, Kim Hạ lại chỉ quan tâm đến Tạ Tiêu, lại còn nghĩ cậu nhỏ nhen, giận chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt.
Nên cậu mới khó chịu như vậy, đúng không? – Lam Thanh Huyền nói với Lục Dịch.- Cậu có thể, chỉ một lần thôi, giả bộ như không biết chuyện gì được không.- Hết cách rồi, trước giờ tớ đều như vậy, nếu muốn trách thì trách tớ quá hiểu cậu.
Nhưng mà, Kim Hạ cũng không cố ý đâu, lúc đó Tạ Tiêu bê bết máu, nhìn nghiêm trọng lắm, bọn tớ còn hết hồn, Kim Hạ lo cho Tạ Tiêu hơn cũng có thể thông cảm mà.- Tớ biết, tớ có thể hiểu, lúc đó tớ cũng rất lo cho Tạ Tiêu, nhưng mà ….- Nhưng mà cậu chỉ muốn Kim Hạ quan tâm mỗi mình mình thôi.- Không phải,…tớ ….- Cậu á, nên tự xem xét lại bản thân mình đi, nguyên nhân cậu tức giận, nguyên nhân cậu khó chịu, và cả nguyên nhân cậu dùng cả tính mạng mình bảo vệ Kim Hạ nữa.
Cậu thông minh lắm mà, tớ không tin cậu không biết bản thân đang nghĩ gì.
Chuyện cần giải quyết thì giải quyết, chuyện cần từ bỏ thì từ bỏ.
Tớ cũng không muốn nói thẳng ra, vì tớ biết thế nào cậu cũng chối.
Không ai hiểu bản thân mình hơn mình đâu.-----------------Những ngày sau, Kim Hạ và Lục Dịch cũng chỉ nói chuyện với nhau khi cần thiết, chứ không còn cười đùa thoái mái như trước nữa.
Tạ Tiêu cũng đã bình phục và đi học trở lại.
Kim Hạ vì không có Lục Dịch, nên bài tập càng ngày càng bị dồn lại nhiều, và chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ, nhưng hình như không ai kiên nhẫn được như Lục Dịch.
Gần đây, Kim Hạ dường như nhường chỗ cho Khả Hân rất nhiều lần, vì Khả Hân thường hay nhờ Lục Dịch giải bài tập, và Lục Dịch cũng không bận gì, nên cứ giúp đỡ thôi.
Cứ mỗi lần nhìn thấy Khả Hân lại gần là Kim Hạ lại tự động đứng lên đi chỗ khác.- Các em, sắp đến lễ hội mùa thu rồi.
Năm nay cũng giống các năm trước, lễ hội sẽ diễn ra vào cuối tuần sau.
Mỗi lớp sẽ chuẩn bị một tiết mục để biểu diễn, đồng thời cũng sẽ tổ chức một số môn thể thao.
Bảng thông báo cụ thể, thầy đã gửi cho lớp trưởng rồi, các em sắp xếp thời gian nghiên cứu rồi chia việc nhau làm.- ….- ….- Các bạn, sau khi đã thảo luận xong, thì cả lớp chúng ta đã quyết định sẽ diễn kịch trong lễ hội mùa thu, còn về hội thao sẽ đăng kí môn là chạy tiếp sức, bóng rổ, và bơi lội.
Về phần diễn kịch sẽ do lớp phó phụ trách, những bạn có mong muốn tham gia thì đăng kí với cậu ấy.
Còn về phần hội thao thì do Lam Thanh Huyền phụ trách.
Thời gian chuẩn bị có hạn, nên mọi người nhanh chóng đăng kí.- Kim Hạ cậu có muốn thử làm gì không? – Tạ Tiêu quay xuống hỏi Kim Hạ.- Tớ cũng không biết nữa.- Hay là cậu tham gia diễn kịch với bọn tớ đi – Tiểu Hi tiếp lời.- Được không?- Dĩ nhiên rồi, cậu dễ thương như vậy, nhất định sẽ rất nổi bật trên sân khấu.- Được đó, vậy tớ cũng tham gia – Tạ Tiêu nói.- Lão Lục, cậu chắc là thi bóng rổ với bọn tớ nhỉ – Lam Thanh Huyền nói với Lục Dịch.- Sao cũng được.- Được, vậy tớ ghi tên cậu.Sau khi đăng kí xong, mọi người cũng tiến hành luyện tập.
Từ dưới sân bóng rổ nhìn lên lớp học, Kim Hạ, Tạ Tiêu và các bạn khác đang diễn kịch rất vui vẻ.
Dường như sau lần bị đám giang hồ đánh, thì tình cảm của Kim Hạ và mọi người đều thân thiết hơn rất nhiều, nhưng chỉ có với Lục Dịch là ngày càng xa lánh.
Lam Thanh Huyền nhìn Lục Dịch ngó chằm chằm lên lớp học mà chỉ biết thở dài giùm cậu bạn.- Này này, sân bóng hình như có chuyện rồi kìa – Tạ Tiêu nhìn từ lớp học xuống sân bóng nói.- Hình như họ sắp đánh nhau rồi, xuống xem đi.Mọi người nghe vậy, cũng nhìn ra cửa sổ.
Dưới sân bóng, đội bóng rổ lớp khác đang tranh cãi giành sân tập với nhóm Lục Dịch.- Các cậu tập lâu như vậy rồi, nhường lại một chút đi chứ.- Bên kia còn sân sao các cậu không đến, mà qua đây? – Lam Thanh Huyền nói.- Sân bên đây là sân thi đấu, tập bên đây thì có lợi hơn.- Bọn tớ đã đăng kí sân cả ngày hôm nay rồi, các cậu muốn thì ngày mai mà đến.- Ngày mai bọn tớ không rảnh.- Đó là chuyện của các cậu.- Cậu không biết thông cảm, cho mọi người sao?- Là các cậu kiếm chuyện trước mà.
Vừa đánh trống vừa la làng.- Nói cái gì vậy hả - Nói rồi đám người lớp bên tiến lên như muốn đe dọa đám người Lục Dịch.- Nè, nè, nè, ban ngày ban mặt dám ăn hiếp người lớp tôi sao? – Tạ Tiêu tiến đến nói.- Ây da, kéo đông người đến vậy sao? Ỷ đông hiếp yếu sao? – Nói rồi một tên trong đám dùng bóng ném vào người Tạ Tiêu, hình như trúng vết thương cũ, nên khiến Tạ Tiêu nhăn mặt đau đớn.- Nói chuyện là được rồi có cần động tay động chân như vậy không?- Này, này, này, các em đang làm gì vậy hả? Tập trung đông như vậy làm gì hả? Định đánh nhau à?- Không có thưa thầy, chỉ trò chuyện chút thôi ạ!!Nói rồi, mọi người cũng giải tán, Kim Hạ và mọi người cũng đỡ Tạ Tiêu về lớp.
Lục Dịch nhìn Kim Hạ và Tạ Tiêu mà trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn vô tận, là vì Kim Hạ thích Tạ Tiêu sao? Lúc này trong lòng Lục Dịch dường như cũng đã thích Kim Hạ từ lúc nào không hay rồi.------------------[Nhật kí của Viên Kim Hạ]Ngày thứ Hôm nay thật là kinh khủng, sao có thể đáng sợ như vậy chứ.
Gặp phải giang hồ mà còn bị đánh nữa chứ.
Ôi trời ơi, nếu lúc đó mà cảnh sát không đến kịp thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa mình cũng không dám nghĩ.
Cũng may mọi người không sao.
Nhưng mà mình cũng vô ý quá nhỉ, sao lúc đó lại quên mất Lục Dịch nhỉ? Cậu ấy là đỡ hết mấy cú đánh đó cho mình sao? Nhưng tại sao lúc đó thái độ cậu ấy lại như vậy nhỉ? Chẳng lẽ,….
lúc đó do mình hoảng quá nên lấy cậu ta ra làm lá chắn mà không hay, nên cậu ta mới tức giận với mình.
Ôi trời đất ơi, sao mình có thể làm vậy được chứ, chắc cậu ấy tức lắm nhỉ.
Mai đành phải đi xin lỗi thôi.Ngày thứ .Cậu ấy sao vậy chứ, chỉ vì vậy mà tức giận mình.
Thật không giống Lục Dịch tốt bụng ngày thường của mình.
Cuối cùng cậu ấy bị làm sao vậy chứ?? Mình đã xin lỗi rồi mà còn làm mình làm mãy.
Cậu ấy ghét mình rồi sao?? Làm sao đây?? Cậu ấy hình như ghét mình thật rồi….
Đáng lẽ lúc đó mình nên bình tĩnh chút nhỉ, sao lại đi nói cậu ta như vậy, thật không nên mà….
Huhu.---------- HẾT CHƯƠNG ----------Chúng ta chắc cũng đều đã trải qua cảm giác ánh mắt lúc nào cũng chỉ hướng đến một người, dù là ở đâu mắt cũng đều vô thức mà tìm kiếm đích đến duy nhất.
Trái tim luôn hướng đến người, dù có muốn dừng cũng không dừng được.Những rung động đầu đời ngọt ngào, nhẹ nhàng, dễ thương biết bao nhiêu.
Lục Dịch của chúng ta dường như đã động lòng rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.
Nếu như hỏi Lục Dịch động lòng từ khi nào, thì có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không biết nữa.
Xuất phát điểm là sự ấy náy khi bản thân vô ý làm người ta khóc, đền bù lại bằng việc ủng hộ tinh thần người ta.
Tưởng đâu đã trả nợ xong rồi, nhưng định mệnh lại kéo hai con người lại gần nhau hơn, từng ngày, từng ngày bên nhau, cùng nhau học tập, cùng nhau nói chuyện cười đùa, đi đâu cũng có nhau, khiến trái tim cậu con trai ấm áp của chúng ta nghiêng hẳn về phía người ta lúc nào rồi.
Một bên là cô bạn gái mình thích, một bên là người bạn thân từ nhỏ của mình, liệu Lục Dịch sẽ chọn cách giải quyết thế nào cho hợp lý nhất? Tỏ tình, tranh giành tình cảm của mình? Hay im lặng, nhường lại cô bạn cho cậu bạn thân? Hãy cùng nhau chờ đón các chương tiếp theo nhé..